Đèn sáng chiếu phản quang lên khung tranh, trên mặt kính pha lê cũng hiện lên khuôn mặt của Kỳ Cứu, trong nháy mắt, đôi đồng tử của cậu cùng đôi mắt mèo trùng lên nhau.
—— đồng dạng là màu xanh xám đặc biệt.
Kỳ Cứu tiến lên một bước, nhìn gần hơn.
Không còn thấy sự lười biếng cùng làm nũng trong mắt mèo xám nữa, mà thay vào đó là một khí chất sang quý từ trên cao nhìn xuống, cái nhìn chăm chú mang theo ý vị rõ ràng.
Nếu xem một lúc lâu, thậm chí có thể khiến người ta sinh ra loại ảo giác bị rơi xuống vực sâu màu xanh lục.
Kỳ Cứu có loại cảm giác, giờ này khắc này cậu đang đối diện với một sinh mệnh sống, chứ không phải là một bức họa.
Thật giống như có ai thông qua bức tranh, dùng đôi mắt màu xanh xám này, ẩn mình trong chỗ tối nhìn trộm nhất cử nhất động của cậu……
“Cá hoa hồng chính là sự ban ơn của biển rộng đối với gia tộc Bates……”
Ngài Lord tiếp tục giảng giải lịch sử của nhà xưởng, giờ phút này trên mặt hắn hiện ra sự cuồng nhiệt không giống lúc bình thường, hay là lúc giới thiệu văn hoá công ty, không bằng nói hắn là đang giảng đạo cũng không ngoa: “Cũng là sự ban ơn của Chúa sáng thế đối với nhân loại, phải hưởng qua mỹ vị của cá hoa hồng mới không uổng phí cuộc đời này, đây là sự đánh giá của ngài Bates đối với cá hoa hồng.”
“Cho nên, vào niên đại khi ngài Bates kinh doanh nhà xưởng, đã xuất hiện cá hoa hồng sao?” Kỳ Cứu lễ phép giơ tay phát biểu ý kiến, sau khi được ngài Lord cho phép mới nêu vấn đề.
"Đúng vậy, ngài Bates là người đầu tiên được nếm mỹ vị của cá hoa hồng, đáng tiếc, ông ấy chỉ nếm qua đúng một lần, vì thế mà nhớ nhung đến cả đời.” Ngài Lord dừng một chút, giọng điệu đè thấp vài phần. “Năm đó, sau hậu chiến một đoạn thời gian ngắn, trong vùng biển này xuất hiện loài cá hoa hồng. Lúc đầu, mọi người kiêng kị màu của nó giống với màu máu đỏ nên cũng không dám dùng thịt của nó làm nguyên liệu nấu ăn. Đời này ngài Bates chẳng sợ hãi điều gì, ông ấy là người đầu tiên nếm được vị của cá hoa hồng, chỉ tiếc, ông ấy không có cơ hội nắm giữ phương pháp bảo tồn mỹ vị cá hoa hồng, cá hoa hồng liền biến mất ở vùng biển này.”
“Một thời gian dài sau đó, cá hoa hồng trở thành truyền thuyết dân gian của ngư dân, mãi đến khi ngài Bates nhỏ, người thừa kế của nhà xưởng, lại lần nữa tạo nên kỳ tích, anh không chỉ tìm ra nơi cá hoa hồng đang nấp sâu trong biển rộng, mà còn đem phương thức biến chúng nó biến thành đồ hộp mỹ vị đồ hộp sản xuất không ngừng……”
Liên tục sản xuất yêu cầu phải có nguồn cung cấp ổn định.
Ngài Bates nhỏ đã làm gì, khiến vốn dĩ cá hoa hồng gặp được mà cầu không được trở thành nguồn nguyên liệu nấu ăn?
Kỳ Cứu phát hiện, nơi góc của hành lang dài có một bức ảnh chụp cổ xưa, là ảnh trắng đen ghi lại ký lục cá hoa hồng, cùng thời đại với ngài Bates.
Tên của bức ảnh được đề là: Huyết cá.
Kỳ Cứu hỏi lần nữa: “Xin hỏi, huyết cá là biệt danh của cá hoa hồng phải không ạ?”
Ngài Lord: “Nhân thịt cá đỏ tươi như máu nên cá hoa hồng ban đầu được gọi là huyết cá, đến khi nhà xưởng dùng thịt của nó biến thành thương phẩm, mới thay tên thành cá hoa hồng, có ý nghĩa lãng mạn lại chính xác hơn.”
“Nghe nói đây chính là đề xuất của tiểu thư Bates.” Ngài Lord nói thêm, khóe môi cong lên quỷ dị.
Tiểu thư Bates?