Sau Khi Boss Bản Lậu Trở Về Trò Chơi Vô Hạn

Chương 16: Cá hộp hoa hồng (16)

Kỳ Cứu lần nữa chuyển ánh mắt lên thiếu nữ ôm mèo ở bức tranh gia tộc kia. Cậu có chút để ý.

“Vị tiểu thư trong bức tranh này là người đã đặt tên cho cá hoa hồng, tiểu thư Bates phải không ạ?”

Ngài Lord: “Đúng vậy, cô ấy chính là tiểu thư Bates, nhưng cô ấy càng thích người khác gọi cô ấy là tiểu thư Rossetti hơn. Cô ấy là con gái nuôi của ngài Bates và phu nhân.”

Con gái nuôi sao? Kỳ Cứu chú ý tới biểu tình cùng thái độ của một nhà ba người trên ảnh chụp.

Thiếu nữ tóc đỏ gắt gao dựa sau lưng người phụ nữ, biểu cảm có vẻ như không muốn xa rời. Phu nhân thì mặc bộ lễ phục ưu nhã, cũng nhẹ nhàng ôm bả vai của tiểu thư. Nhìn ánh mắt ôn hoà ở phía lớp kính, trong ôn hoà có lộ ra chút bi thương không dễ bị phát hiện.

Mà nam chủ nhân ngài Bates lại xụ mặt đứng bên cạnh, cùng hai người phụ nữ trong nhà có vẻ không hợp nhau.

Kỳ Cứu còn chú ý tới, trên cổ phu nhân đeo một dây chuyền, mặt dây chuyền là một đoá hồng tinh xảo.

Hoa hồng —— nguyên tố này đã xuất hiện trong phó bản lần thứ ba rồi.

Cá hoa hồng, mặt dây chuyền hoa hồng, phong thư màu hoa hồng. Hoa hồng giống như thành một tuyến ẩn hình, nhưng để xâu chuỗi lại thì hình như chẳng có ý tưởng liên hệ nào cả.

Vậy nhiệm vụ cuối cùng rốt cuộc là gì, hiện tại Kỳ Cứu chưa có biện pháp xác định.

Tầm mắt Kỳ Cứu nhìn Mèo Xám Nhỏ trong bức tranh, lúc này, đôi mắt của Mèo Xám Nhỏ đã khôi phục lại thành màu xanh lam thuần túy.

Cậu hơi híp mắt, như suy tư gì đó mà nói: “Mèo của tiểu thư Rossetti xinh đẹp thật...”

Ai ngờ, cậu còn chưa dứt lời, mặt ngài Lord đột nhiên trắng bệch, biểu tình cũng trở nên vặn vẹo trong nháy mắt, thậm chí còn tăng cao âm lượng để tỏ vẻ hắn rất bất mãn ——

“Mèo là của phu nhân, người thích nuôi mấy thứ vô dụng như này!” Giọng điệu của ngài Lord rất mãnh liệt, nhưng ánh mắt lại trốn tránh, tựa như căm hận lại như sợ hãi điều gì đó.

“Thứ vô dụng?” Kỳ Cứu giống như nghe được miêu tả có ý tứ nào đó, cậu khẽ nhếch mi.

“Đúng vậy.” Ngài Lord hít một hơi thật sâu, biểu cảm khẩn trương dần dần bình ổn trở lại. “Nhưng đã bị xử lý sạch sẽ.”

Xử lý sạch sẽ?

Đối với một sinh vật có sinh mệnh sống sờ sờ ra đó, cách nói này rất vi diệu.

Kỳ Cứu nhíu mày, dùng ngón cái chống dưới cằm, ngón trỏ vô ý vuốt ve sau dái tai, đây là động tác thói quen khi cậu tự hỏi vấn đề nào đó.

Đột nhiên, động tác trên tay của Kỳ Cứu ngưng lại, nếp nhăn giữa mày giãn ra.

Cậu lấy ra sổ tay nhậm chức đang đặt ở trong ba lô, nhìn về ô bổ sung ở điều thứ năm trong thủ tục, sau khi trầm mặc nửa giây mới mở miệng nói ——

“Cho nên, trong nhà xưởng không tồn tại mèo. Nếu nhìn thấy mèo, hãy làm lơ và báo cáo ngay đến phòng ban An toàn.”

Kỳ Cứu nhìn về phía ngài Lord đang định rời đi, thanh âm cậu không quá cao, chỉ có ngài Lord đang đứng bên cạnh mới có thể nghe được.

Đương nhiên, nếu mèo trong bức tranh có linh hồn, lúc này nó cũng nghe đến rồi.

Bước chân ngài Lord dừng lại, hắn xoay người, yên lặng nhìn Kỳ Cứu, một lát sau, lại lộ ra nụ cười tán dương: “Ngài nói rất đúng, công nhân số bảy.”

Khóe môi Kỳ Cứu cong lên, khiêm tốn nói: “Cảm ơn ngài đã khẳng định.”

Đoán đúng rồi!

Cậu lại lần nữa lấy ra sổ tay nhậm chức của chính mình, giống như cậu nghĩ, dòng chữ trên quy tắc người mới đã biến đổi, ô vuông màu đen của điều thứ năm trong những việc cần chú ý đã biến mất ——

【5. Trong nhà xưởng không tồn tại mèo! Nếu nhìn thấy mèo, hãy làm lơ và báo cáo ngay đến phòng ban An toàn!】