“Sau này mọi người có thể gọi tôi là Ngài Lord.” Quản lý nhìn Kỳ Cứu, rồi nhìn về phía mọi người. “Tiếp theo, tôi sẽ hướng dẫn các cô cậu về văn hoá của nhà xưởng, đây là một việc rất quan trọng trong huấn luyện người mới nhậm chức.”
【Chúc mừng ngài đã thuận lợi hoàn thành tuyến nhiệm vụ chính: Người mới nhậm chức. Thu hoạch giá trị sinh tồn *5】
【Số lượng giá trị sinh tồn có thể sử dụng còn lại: 23; số lượng giá trị sinh tồn lưu trữ: 10; số lượng giá trị sinh tồn tổng cộng: 33】
Từ lúc phó bản tiến hành đến hiện tại, đã trôi qua một tiếng đồng hồ.
Hệ thống bắt đầu sử dụng số giá trị sinh tồn mà bảo vệ canh cửa Kỳ Cứu đã kiếm được.
Mọi người đi theo ngài Lord từ phòng họp thứ nhất đến trước phòng triển lãm lịch sử của nhà xưởng.
“Có lẽ khi mọi người nhận được lời mời của nhà xưởng đã có hiểu biết một chút về xí nghiệp Bates. Xưởng gia công đồ hộp Bates được sáng lập bởi ngài Bates vào lúc chiến tranh nổ ra. Trong thời chiến, nhà xưởng đã cung cấp cho quân đội một lượng lớn cá hộp, một thời gian dài sau hoà bình cũng là xí nghiệp lớn nhất trong thị trấn Culler. Nhưng sau này, ngành sản xuất đồ hộp đã mất đi vinh quang ngày xưa, nhà xưởng Bates hồi mấy năm trước thậm chí còn gặp phải nguy cơ bị đóng cửa. Cuối cùng, cá hộp hoa hồng thành công ra đời đã khiến nhà xưởng một lần nữa tái sinh.”
Khi đang giới thiệu bối cảnh lịch sử của nhà xưởng Bates, ngài Lord thay đổi biểu cảm khuôn mặt cứng đờ, trở nên dõng dạc hùng hồn: “Cá hoa hồng tuyệt đối là tạo vật tuyệt vời nhất do tạo hoá ban tặng, vảy của nó có màu đỏ tươi như máu, đàn cá bơi trong biển giống như dòng thuỷ triều đỏ đang lưu động, thịt cá màu hoa hồng làm mê đắm lòng người, hương vị tươi mới chắc mềm, không ai có thể cưỡng lại được mỹ vị của nó.”
Hoa hồng đỏ ——
Kỳ Cứu lấy ra sổ tay xác nhận nhậm chức, màu phong thư của sổ tay đồng dạng cũng là màu đỏ của hoa hồng.
“Nhưng cá hoa hồng sản lượng rất ít cho nên giá thành rất đắt…” Ngài Lord lẩm bẩm nói với vẻ mặt tiếc nuối.
Hành lang dài trưng bày chân dung người sáng lập, theo thứ tự là ngài Bates, con trai trưởng của Bates, cùng với một thế hệ thừa kế nhà xưởng.
Kỳ Cứu vừa đi vừa nghe giảng giải về lịch sử của ngài Bates, tập trung tinh thần mà các bức tranh chân dung, nom thật giống như một học sinh ngoan ngoãn nghe lời năm nhất.
Nhìn bề ngoài, ông chủ nhà xưởng ngài Bates là một người đàn ông trung niên bình thường không có gì đặc biệt.
Kỳ Cứu nhìn về phía ảnh chụp một nhà ba người của con trai trưởng Bates.
Trong đó một cô gái với mái tóc đỏ đã hấp dẫn sự chú ý của cậu.
Bởi vì cô đang ôm một con mèo màu xám bạc vào trong l*иg ngực, Kỳ Cứu lập tức nhận ra nó.
Chính là đứa nhóc đã dẫn đường cho cậu hồi lúc đầu.
Kỳ Cứu hơi hơi ngẩng đầu, cảm thấy hứng thú mà quan sát con mèo trong bức tranh.
Mèo Xám Nhỏ có một đôi mắt trong trẻo hơn cả màu xanh của nước biển mùa đông, xuyên qua khung tranh, đôi mắt này cũng đang nhìn Kỳ Cứu, trong sự lười biếng có ẩn giấu một chút làm nũng.
Thật là một đứa nhóc khiến người ta yêu thích.
Kỳ Cứu chưa từng nuôi mèo, cũng hiếm khi đặc biệt chú ý đến mèo của người khác, nhưng Mèo Xám Nhỏ là một ngoại lệ.
Khi cậu định theo ngài Lord tiếp tục đi về phía trước, đằng sau sau đột nhiên truyền đến một tiếng mèo kêu lười biếng bên tai ——
Trái tim Kỳ Cứu ngày càng đập nhanh hơn, cậu theo hướng thanh âm nhanh chóng quay đầu lại, nhưng sau khi nhìn bốn phía xung quanh, rất nhanh đã phát hiện, phòng triển lãm được dọn dẹp sạch sẽ đến độ không nhiễm một hạt bụi nào, càng không cần phải nói mèo sống.
Ảo giác sao?
Kỳ Cứu nhíu mày, vừa rồi, cảm giác trong nháy mắt kia quá quen thuộc.
Trước khi cậu bị gϊếŧ vài phút, trong trận tuyết lớn bao ngã tư đường, Kỳ Cứu cũng nghe được sau lưng có người gọi cậu.
Thật sự chỉ là ảo giác sao? Hay là……
Ý thức được có gì đó không thích hợp, Kỳ Cứu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cậu lần nữa nhìn về bức tranh, đôi đồng tử đột nhiên co rụt lại ——
Đôi mắt của mèo xám trong bức tranh, giờ phút này đã chuyển thành màu xanh xám.
Toy sẽ vừa dịch vừa beta lại từ từ nhé.