Cô nghĩ đến ban nãy chủ thần nhắc nhở một câu, mở rộng phạm vi hoạt động của bộ phận khách trọ chắc là bộ phận này, không bao gồm Tiêu Uyên, anh có thể là người dễ chung sống nhất trong số khách trọ nhưng cũng là người chịu xiềng xích mạnh mẽ nhất.
Cơ thể nghe vậy thì chớp mắt im lặng, cả người tỏa ra hơi thở tăm tối, anh bay đến bên cạnh cô, dùng máu ở đầu ngón tay viết trên bàn một chữ “ừm”
Thư Nhiêu nhìn chằm chằm chữ “ừm” đó hồi lâu, đột nhiên cô nhếch môi, tay men theo mép bàn thò lại gần, leo lên mu bàn tay dính nhớp ẩm ướt của Tiêu Uyên, bàn tay còn nhỏ mềm hơn tay anh vân vê ngón tay anh rồi nhẹ nhàng lau chữ viết bằng máu kia: “Không sao, sau này sẽ không xảy ra chuyện đó nữa.”
Tiêu Uyên nhìn bàn tay bị anh làm bẩn, đôi bàn tay đẫm máu, cuốn lấy nhau— ngay cả linh hồn cũng không kìm được run rẩy và hưng phấn.
Tựa như cô cũng không ghét máu của anh đến thế.
Cô nói về sau sẽ không để anh chờ đợi một mình trong chung cư mãi mãi.
Đương nhiên vế sau là Tiêu Uyên tự suy diễn.
Cô khác với những người đó.
Anh tin cô, cô sẽ không lừa anh.
Tiêu Uyên bay ở cửa nhìn Thư Nhiêu đi đôi xăng đan đế thấp quai kim cương mỏng, nóng lòng muốn giúp cô đóng khóa kim loại, đương nhiên cuối cùng chỉ được nhìn, đến tận khi Thư Nhiêu đi chiếc giày cao gót đến thang máy, anh vẫn chỉ có thể đứng trong cửa nhìn.
Đầu và đôi chân hoàn chỉnh của anh dần hiện lên, khí đen âm u ăn mòn một góc cửa ra vào, ra đến cạnh cửa lại bị một lá chắn vô hình bật về.
….
Hôm nay lại là một ngày bị đồng nghiệp trào phúng.
Nhưng nếu đã nhận nhiệm vụ phụ, Thư Nhiêu cũng không thèm quan tâm bão táp có ập đến mãnh liệt hơn không.
Khi cô xách túi, ăn kem đi vào cổng công ty, lại một lần nữa nhận được lời mỉa mai của đồng nghiệp Thẩm Lan: “Thư Nhiêu, túi xách này của cô sao lại không giống hôm qua nữa vậy, đây là mẫu hot mùa xuân năm nay của nhà C đúng chứ, thật là đẹp quá đi, bạn trai cô mua cho đấy à?”
Sắc mặt Thư Nhiêu không thay đổi, tùy tay đặt túi lên bàn làm việc rồi ngồi xuống ghế xoay, vừa ngây thơ lười biếng vừa nhàn nhã nâng chân ăn kem: “Không, bạn trai cũ đấy.”
Dù sao chuyện đã vậy rồi, Thư Nhiêu thẳng thắn chứng thực thiết lập nhân vật hám giàu của mình.
Dù sao cũng là chủ thần một mực đưa cho cô nhiều túi xách xa xỉ, cô không muốn mang nhưng chủ thần cứ ra nhiệm vụ bắt cô mang, còn biện pháp nào nữa đâu.
Hơn nữa thời gian càng trôi cô càng nghiệm ra chỗ vui thích của loại thiết lập này.
Thẩm Lan tiếp tục trào phúng: “Vậy chắc chắn bạn trai cũ của cô có rất nhiều tiền đúng không?”
“Cũng được.” Thư Nhiêu nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Anh ấy tặng cho tôi hai mươi mấy chiếc túi như vậy, tôi đã bảo không cần rồi mà anh ấy chứ một mực đòi đưa cho tôi cơ.”
Thẩm Lan: “…”
“Anh ta đối xử tốt với cô như thế mà hai người chia tay nhau ư? Có phải anh ta tìm được niềm vui mới không, tôi nói chứ, loại đàn ông này chắc chắn không dựa vào được… con gái yêu đương cứ phải tìm người trung thực có trách nhiệm chút thì mới thực tế…” Thẩm Lan bắt đầu lải nhải về quan điểm tình cảm của mình.
Thư Nhiêu ăn nốt miếng kem cuối cùng rồi tiện tay vứt đi, cô liếc mắt nhìn cô ta, mị nhãn như tơ: “Ai bảo anh ta đá tôi, tôi không được phép chơi chán rồi đá anh ta à? Cô thấy bộ dáng tôi có giống bị đá không? Hửm?”
Nhất thời Thẩm Lan không còn gì để nói, trong lòng lại chửi vì sao Thư Nhiêu không biết liêm sỉ tới vậy, dám nói lời đó.
“Thế sao tôi nghe hồi cô ở công ty trước vì có hành vi không đứng đắn với sếp bên đó mà bị đuổi việc nhỉ… đây không phải do tôi nói nha, tôi cũng nghe người ta nói lại thôi.”
Thư Nhiêu rất bình tĩnh: “Ừm, mắt anh ta bị mù, theo đuổi thất bại nên bụng dạ hẹp hòi đuổi việc tôi, có vấn đề gì không?”
Thẩm Lan: “…”
Cô, cô sao dám nói nhăng nói cuội như vậy, cho rằng mình là ai cơ chứ?!