Biên tập Cao vẫn đang thấp thỏm soạn tin: [Thầy Tiêu, chuyện là, tôi có một người em họ đang học đại học là fan trung thành của thầy, con bé rất muốn được thầy kí tặng cho, liệu thầy có thể viết một tấm thiệp kèm chữ kí cho nó được không?]
Vài phút sau Tiêu Uyên mới trả lời: [Không.]
Biên tập Cao: ….
Biên tập Cao không cảm thấy thất vọng lắm bởi vì anh ta rất hiểu Tiêu Uyên, từ khi bắt đầu sáng tác tới nay chưa từng mở bất kì một buổi kí tặng fan nào cả, không kí tặng, không lộ mặt, không có phát ngôn gì, phải nói sự riêng tư được bảo mật rất rất tốt, không đồng ý là chuyện bình thường.
Nếu ngày nào đó thầy Tiêu tình nguyện kí tặng mới là chuyện khiến anh ta nghi ngờ nhân sinh.
Sau khi bị từ chối, biên tập Cao dứt khoát xin lỗi trước, tiếp đó làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, offline ngủ ngon và hi vọng ngày mai thầy Tiêu sẽ quên đoạn nhạc đệm nhỏ này, biên tập Cao thầm cầu nguyện trong lòng.
Quả thật Tiêu Uyên nhanh chóng quên mất chuyện này, anh ngồi xổm bên mép giường, ngẫm nghĩ ngày mai nên dùng phương thức nào chính thức gặp mặt Thư Nhiêu, là chân trước hay nửa thân trên trước nhỉ, đầu của anh đột ngột xuất hiện liệu có dọa cô không?
Nhưng mà anh thật sự rất muốn cô mau chóng nhìn thấy toàn bộ cơ thể mình…
….
Sáng sớm hôm sau.
Thư Nhiêu bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức của trợ lý nhỏ, cô đang dụi dụi mắt mới tỉnh dậy thì đã nghe thấy tiếng nhắc nhở liên tiếp của chủ thần—
[Đạt được sự tán thành của khách trọ Tiêu Uyên (1/3)]
[Đạt được quyền đi vào chung cư]
[Mở khóa yêu lực +10%]
[Mở rộng phạm vi hoạt động của bộ phận khách trọ]
“Tối qua xảy ra chuyện gì vậy?” Thư Nhiêu ngẩn người.
Trợ lý nhỏ: “Ta không biết, ta bị che chắn mà…”
Thư Nhiêu nghĩ ngợi một lúc, tay nâng má, vuốt tóc ra sau tai rồi cười tủm tỉm nói: “Dù thế nào thì quả nhiên tiểu Đoạn rất có mắt nhìn.”
Trợ lý nhỏ:… người ta có tên đó!
Rửa mặt xong, Thư Nhiêu ra khỏi phòng thì phát hiện… hôm nay tay cụt không chỉ có một mình mà nó còn dẫn theo đồng bọn tay trái, toàn bộ phần cơ thể từ cổ xuống đến chân dẫn hết đến đây, thân thể có mặc quần áo, áo thun ngắn tay giản dị màu đen nhìn rất vừa vặn trên cơ thể không đầu không chân, không quá rộng cũng không quá chật vì được mặc bởi cơ thể có khung xương và cơ bắp săn chắc, nhìn có chút gầy nhưng mỗi tấc đường cong đều rất đẹp.
Chỉ mới nhìn dáng người này, Thư Nhiêu đã tự tưởng tượng ra một khuôn mặt đẹp trai rồi.
“Buổi sáng tốt lành.” Thư Nhiêu ngọt ngào cười với anh.
Tiêu Uyên vừa nhìn thấy cô đi ra đã lập tức bay đến, bay được nửa đường lại lui về sau bất động, bởi vì hôm nay Thư Nhiêu mặc một bộ váy ngắn tay bằng vải màu xanh nhạt, mềm mại xinh đẹp, cổ váy vuông để lộ phần vai cổ nhiễm ánh sáng màu kem, xuống nữa là độ cong xinh đẹp đầy đặn, phần eo hơi bóp vào nhìn phong tình lả lướt.
Anh lại không kìm được đổ máu…
Giọt máu đỏ thắm tí tách rơi xuống.
Không được làm bẩn váy của cô.
Bây giờ Thư Nhiêu đã chấp nhận được chuyện Tiêu Uyên đổ máu, cô quét mắt qua phòng khách, phát hiện trên bàn có một túi tài liệu bằng da trâu cực dày, bên dưới túi tài liệu là một tờ giấy— Nhiêu Nhiêu, có thể giúp tôi mang bản thảo tiểu thuyết đến nhà xuất bản được không, địa chỉ: xxxx.
“Là tiểu thuyết anh viết tay?” Thư Nhiêu có chút ngạc nhiên, dường như bây giờ rất hiếm có con người nào viết tay.
Cơ thể không có đầu nên không thể làm động tác gật đầu, chỉ đành giơ ngón tay cái lên.
Thư Nhiêu nhớ cô từng cứu một thư sinh, cũng là một người thích viết tiểu thuyết, không chỉ thích viết, còn bắt cô đọc: “Tiêu Uyên? Là bút danh của anh sao?”
Cơ thể không đầu tuy không thể đỏ mặt nhưng đã cứng ngắc lên, hơn nữa do quá ngại ngùng và vui vẻ nên máu chảy xuống như mưa, căn bản không dừng lại được.
Thư Nhiêu ước lượng túi da trâu, bản thảo không nhẹ chút nào, cô bỏ túi tài liệu vào túi xách màu trắng của mình rồi hỏi: “Có phải anh không thể rời khỏi căn chung cư này không?”