Vô Hạn Lưu Kinh Dị: Tất Cả Đại Boss Đều Yêu Tôi

Chương 15

Hôm nay lại là một ngày âm thầm quan sát của Tiêu Uyên—

Cánh tay phải của anh đang ngủ trên chiếc gối hình cà rốt mà Thư Nhiêu mua cho, còn anh chỉ có thể đứng cạnh mép giường nhìn.

Thật ganh tị.

Anh muốn cả tay trái, cơ thể, đầu, tất cả đều được chạm vào cô.

Chỉ cần nghĩ đến điều đó, dường như anh sẽ không còn đau như vậy.

Hoặc là ngẫm lại những chuyện của cô gái. Qua lần sống chung này, Tiêu Uyên đã hiểu rõ sở thích của Thư Nhiêu, cô thích ăn kem, thích xem phim do loài người quay lại, thích nằm ngẩn ngơ trên giường, còn thích tắm nắng nữa. Cô không thích sự nhớp nháp ẩm ướt, anh nhớ lại hồi ban ngày máu của anh rơi xuống mu bàn chân trắng như tuyết của cô, rất đẹp, nhưng dường như cô không thích— mặc dù rất muốn nhưng anh không thể làm bẩn cô.

Nhưng có vẻ như cô không ghét bỏ anh, dù cô cũng chẳng thích…

Vậy nên, anh đặc biệt đúng không?

Tiêu Uyên vì phỏng đoán này mà tự thấy vui vẻ, tuy anh không rõ vì sao mình lại vui nhưng anh rất thích từ này.

Anh đặc biệt, đặc biệt…

Chưa có ai dành sự quan tâm đặc biệt cho anh vì bản thân anh— chỉ có sự quan tâm đặc biệt theo hướng tồi tệ.

Sau một lúc lâu đứng bên mép giường ngơ ngác nhìn cô gái, chiếc điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, Tiêu Uyên tỉnh táo lại rồi lấy điện thoại ra, đi đến bên cửa sổ kiểm tra, ánh sáng màn hình yếu ớt chiếu sáng vết máu loang lổ trên xương ngón tay nhỏ dài.

Anh không thể rời khỏi chung cư nhưng hai người khác thì có, vậy nên anh mới có điện thoại để liên lạc với thế giới bên ngoài.

Biên tập Cao: [Thầy Tiêu, bản thảo sách mới của thầy khi nào mới xong?]

Biên tập Cao: [Nếu thầy sắp viết xong thì nhớ nói với tôi một tiếng đó, để bên tôi tiện sắp xếp lịch cho thầy.]

Biên tập Cao: [Nếu bản thảo đã được gửi thì phiền thầy báo trước một tiếng với tôi nhé.]

Bên kia, biên tập Cao vừa cầm điện thoại vừa thấp thỏm chờ đợi Tiêu Uyên nhắn trả lời, thầy Tiêu là tiểu thuyết gia kim bài mà bọn họ vất vả lắm mới kí hợp đồng được, vận may của anh ta cũng tốt lắm mới được điều đến làm tổng biên tập của thầy Tiêu— nhưng cho dù đã thành biên tập viên thì đến nay biên tập Cao vẫn chưa lần nào nhìn thấy chân dung của Tiêu Uyên.

Thậm chí việc ký hợp đồng cũng dùng chứng minh nhân dân của anh trai thầy để thay.

Trong phòng chỉ biết tuổi tác Tiêu Uyên không lớn mới cân nhắc để một thanh niên như anh ta phụ trách, do cảm thấy bạn cùng độ tuổi sẽ dễ giao tiếp hơn… nhưng mà biên tập Cao không cảm thấy thế, tính cách thầy Tiêu không được coi là tốt nhưng cũng chẳng xấu, đã ít nói còn không chịu nói, vì vậy mỗi lần biên tập Cao bàn chuyện với thầy Tiêu đều vô cùng cẩn trọng trong việc dùng từ ngữ.

Tiêu Uyên còn có một tật xấu rất kì lạ là không thích gõ chữ trên máy tính mà vẫn giữ thói quen viết tay.

Trước kia cũng từng xảy ra chuyện mất bản thảo vì gửi bằng bưu điện, bên nhà xuất bản sốt ruột đến độ lửa sém cả lông mày mà thầy Tiêu vẫn thản nhiên không thèm quan tâm, tóm lại đúng là một tiểu thuyết gia tính tình kì quái.

Vài phút sau, Tiêu Uyên nhắn lại—

Tiêu Uyên: [Ngày mai tôi sẽ mang bản thảo đến nhà xuất bản.]

Biên tập Cao lập tức sợ hãi.

[Thầy muốn đích thân đến nhà xuất bản ạ?!]

[Không phải tôi]

[Vậy xin hỏi là…]

Tiêu Uyên tắt màn hình điện thoại, quay đầu chăm chú nhìn Thư Nhiêu đang ngủ say, anh hơi hoang mang— quan hệ của bọn họ là gì?

Không nghĩ ra.

Nhưng bọn họ bắt buộc phải có quan hệ.

Tiêu Uyên: [Chủ nhà của tôi.]

Biên tập Cao: ???

Thầy Tiêu, anh chính là người có tiền nhuận bút cả ngàn vạn, sao còn ở nhà thuê thế?

Nhưng biên tập Cao không dám hỏi, nếu thầy Tiêu nói là chủ nhà, vậy đó chính là chủ nhà.

Biên tập Cao: [Được!]

Biên tập Cao: [Chuyện đó, thầy Tiêu, tôi còn có một thỉnh cầu này…]

Tiêu Uyên không nhắn lại nữa, anh giúp Thư Nhiêu chỉnh chăn lại, bất cẩn làm rơi vài giọt máu, lau… không lau được rồi, sáng mai cô tỉnh lại nhìn thấy tức giận thì phải làm sao bây giờ, phải dùng năng lực lau đi vậy.