Vô Hạn Lưu Kinh Dị: Tất Cả Đại Boss Đều Yêu Tôi

Chương 14

Cánh tay khựng lại giống như đang suy nghĩ, một lát sau nó gật gật, một tay lôi Dư Hạo đang sống dở chết giở, kéo anh ta vào trong phòng. Dư Hạo bị kéo còn đang mơ hồ, anh ta không biết rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra, tại sao Thư Nhiêu vừa nói một câu, con quái vật này lại ngoan ngoãn, răm rắp làm theo, nhưng... anh ta đã không còn cơ hội để nói nữa.

Một lát sau, trong căn phòng đã bị khóa truyền ra tiếng gào thét đau đớn như bị điện giật.

Xử lý Dư Hạo xong xuôi, cánh tay bay về, mặc dù nó không có vẻ mặt nhưng Thư Nhiêu vẫn cảm thấy sửng sốt khi nhìn ra được sự lạnh lùng toát từ trên cánh tay trắng sứ ấy, Tiêu Uyên không quan tâm Dư Hạo ra sao, dù cho tận tay trừng phạt anh ta nhưng trên thực tế, anh chẳng để ý người này chút nào.

Ngược lại, sau khi giải quyết xong xuôi, nó bay lại nhặt dép lê vừa rồi Thư Nhiêu xuống giường còn chưa kịp đi lên, nhẹ nhàng đặt trước bàn chân trần của cô, sau đó cẩn thận đẩy chiếc dép chạm vào ngón chân trắng nõn của cô, lông trắng mềm mại cọ vào da, Thư Nhiêu biết nó đang bảo cô đi dép vào.

Cô giơ chân lên, muốn xỏ vào, cánh tay Tiêu Uyên lại đột nhiên chảy máu, trên mu bàn chân trắng nõn của Thư Nhiêu bất ngờ bị dính mấy vết máu đỏ nhỏ xuống, giống như đóa hoa đỏ thẫm nở trên nền tuyết, thoạt nhìn thì nóng bỏng nhưng thực tế lại lạnh lẽo, dinh dính.

Có hơi khó chịu.

Thư Nhiêu rụt rụt ngón chân tròn mượt mà lại.

Haiz, suy cho cùng là một con mèo, Thư Nhiêu thực sự không thích chất lỏng dính dính, nhớt nhớt này.

Lông mày cô khẽ nhíu lại, tư thế của cánh tay cũng cứng đờ, nó lắc lư không mục đích tại chỗ, ngón tay thon dài hơi duỗi ra như muốn lau đi cho cô nhưng bởi vì máu chảy ra ngày càng nhiều, nó lại rụt năm ngón tay về, sợ làm chân cô càng thêm đỏ, nó ngây ngốc giữa không trung giống như cậu bạn nhỏ mắc lỗi nhưng không biết phải làm thế nào.

Thư Nhiêu bị dáng vẻ lúng túng không biết phải làm sao của nó chọc cười: “Một chút thôi, không sao cả... có giấy không?”

Cánh tay nhấc cổ tay lên, vặn lại gần bàn trà, rút ba tờ khăn giấy ra, rút xong, nó lại vội vàng bay về, muốn lau cho Thư Nhiêu.

Nhưng mà nó lại bắt đầu nhỏ máu...

“Ồ... cứ để chị làm vậy.”

Cánh tay như thất vọng, có thêm chút tiếc nuối, không nỡ đưa khăn ướt qua cho Thư Nhiêu, sau đó nó ngoan ngoãn dừng ở một bên, duy trì khoảng cách nhìn cô lau vết máu, nó không giơ lòng bàn tay lên cao, giống như đang cúi đầu, thoạt nhìn còn có vẻ hơi ấm ức.

Thư Nhiêu lau vết máu xong, cô đi dép, nhìn cánh tay im lặng giữa không trung, cô nhẹ nhàng nắm lấy nó...

“Muốn rửa tay không?”

Vừa nghe xong, cánh tay đột nhiên điên cuồng đổ máu.

Thư Nhiêu: ...

Bây giờ cô đã quen với việc chảy máu, rửa sạch sẽ rồi lại chảy máu, sau đó lại rửa sạch sẽ, rửa tay không phải chuyện phiền phức, Thư Nhiêu cũng không để ý mỗi ngày rửa thêm một cánh tay, mặc dù đấy là tay người khác.

Thư Nhiêu dắt nó đến bồn rửa trong nhà bếp.

Dòng nước trong suốt chảy qua vết máu dinh dính, để lộ làn da trắng lạnh không tì vết, nếu không phải đốt ngón tay còn khẽ động, nó nhất định sẽ bị người ta hiểu lầm là tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ: Bàn tay đẹp nhất cũng là bàn tay khiến người ta ảo tưởng nhiều nhất, được vận mệnh hôn một cái, nó sẽ sống lại.

Nếu như nó biết nói chuyện thì tốt rồi.