Có thể là vì anh ta là người chơi lâu năm nên tự đánh giá bản thân rất cao, căn bản không muốn phải che đậy gì.
Quả nhiên, vừa bị Thư Nhiêu nhìn thấu vẻ mặt thật thà phúc hậu của anh ta lập tức lộ ra nụ cười hung ác, lấy sợi dây thừng đã buộc thành thòng lọng từ phía sau lưng ra, uy hϊếp: “Cô Thư, nếu như đã bị cô phát hiện rồi vậy thì cũng hết cách… dù sao thì chúng ta cũng là đối thủ cạnh tranh, có lẽ cô cũng đã nghĩ đến từ lâu rồi, chỉ là tôi có lòng tốt dạy cho người chơi mới như cô một bài học.”
“Có điều…” Anh ta cười một cách hèn hạ: “Cô Thư trông xinh đẹp như thế, tôi thật sự là không kiềm lòng nổi, nếu như cô ngoan ngoãn để tôi chơi vài ngày, vậy thì tôi có thể để cô chết muộn hơn một chút, nếu như cô phục vụ tôi để tôi thật thoải mái thì để cô sống đến khi kết thúc cũng không phải là không được.”
Ngữ khí của Dư Hạo có chút hưng phấn, anh ta đã sớm nghĩ xong rồi, cô gái này chân yếu tay mềm thì có thể làm gì, còn không phải là không hoàn thành được nhiệm vụ lại ở đây chết vô ích thêm một lần, không bằng đi theo anh ta.
Thư Nhiêu nhìn chằm chằm anh ta một lúc: “Đây không phải là lần đầu tiên anh làm loại chuyện này chứ.”
“Quả thật là không phải.” Giọng điệu của Dư Hạo có vẻ khá tự hào.
“Vậy anh gặp phải tôi là xui xẻo rồi…” Thư Nhiêu đột nhiên cười lên.
Nhưng cô còn chưa kịp ra tay…
“Bộp!”
Dư Hạo đột nhiên quỳ xuống, đầu trực tiếp lao vào khung cửa, Thư Nhiêu giật mình lùi về phía sau, cô còn chưa làm gì mà người đàn ông này đã quỳ xuống rồi, máu trên trán anh ta sắp nhuộm đỏ cả khung cửa, đến cả mũi cũng bị đập ra một cái lỗ nhỏ.
Một bàn tay dính máu quen thuộc xuất hiện từ phía sau người Dư Hạo, nó chậm rãi bò lên cổ anh ta, năm ngón tay co chặt lại, gân xanh trên mu bàn tay hơi gồ lên.
Các đốt ngón tay nhấp nhô, bàn tay đáng ra nên biểu diễn trên phím đàn đen trắng hoặc là điêu khắc ra tác phẩm nghệ thuật giờ đây lại bóp chặt cổ họng Dư Hạo.
Dư Hạo giãy giụa, không thể hô hấp, sắc mặt ngày càng trắng, đôi mắt đỏ ngầu hơi lồi ra, hai chân yếu ớt cọ sát trên mặt đất... cái chết, sắp đến rồi.
“Đừng, đừng,... đừng gϊếŧ, gϊếŧ tôi.”
Nhưng Tiêu Uyên sao có thể nghe lời anh ta, đến cả âm thanh hít thở của người đàn ông, anh cũng không muốn nghe thấy, chỉ một cảnh tượng vừa rồi thôi cũng đủ để người đàn ông này phải chết ngàn lần rồi. Anh chỉ mới không chú ý một chút, những kẻ đột nhập đáng ghê tởm kia đã muốn ra tay với Thư Nhiêu, đúng thế, đối với họ mà nói, người hoàn toàn không giống họ như cô là một kẻ dị loại...
Nhưng mà anh sẽ bảo vệ cô.
Những ngón tay lạnh như ngọc lại càng siết chặt, đốt xương gần như bật ra khỏi làn da.
“Đợi chút.” Thư Nhiêu đột nhiên mở miệng.
Cánh tay ngoan ngoãn dừng lại, sát khí và oán khí tràn đầy vừa rồi cũng tan biến trong nháy mắt.
Mới đây Dư Hạo còn đang trên ranh giới sống chết, đột nhiên được buông tha khiến cho anh ta thở phào, cả người còn mơ hồ, có điều anh ta biết hình như bản thân mình bị khách thuê tấn công, mà người chơi nữ Thư Nhiêu này vẫn quá cảm tính đàn bà, nếu anh ta sống...
Anh ta còn muốn phản kích lại nhưng đột nhiên anh ta bị một cánh tay ấn lấy cổ, đập đầu anh ta xuống sàn vô cùng hung ác.
Mà Thư Nhiêu lại lạnh lùng, bàng quan, thậm chí đáy mắt còn có chút ý cười, cô... sao cô còn có thể cười được, anh ta chết rồi, người chết tiếp theo chính là cô!
“Thư Nhiêu! Cô... cô đừng tưởng rằng mình có thể... chạy thoát, cô! Cô cũng chết đến nơi rồi!”
“Cốp.”
Cánh tay ấn đầu anh ta đập xuống sàn.
“Để anh ta chết như này thì được lợi cho anh ta quá.” Thư Nhiêu cười nhạo: “Có thể để anh ta cảm nhận được nỗi đau mà anh ta từng gây ra cho người khác không?”