Trên thực tế, cả cái thế giới kinh dị này đều mang lại một cảm giác rất kỳ lạ.
“Nhiêu Nhiêu, ông chủ tập đoàn chúng ta là người tình trong mộng của biết bao cô gái đó, đã đẹp trai lại còn nhiều tiền, tìm cả cái thế giới này cũng không tìm ra được một người đàn ông hoàn mỹ như vậy…” Em gái quầy lễ tân dùng giọng nói vô cùng mơ mộng nói: “Hơn nữa, anh ấy còn chưa có bạn gái đó, nhưng mà chắc chắn cũng không tới lượt tôi, nhưng nếu như là Nhiêu Nhiêu cô, thì tôi không chắc…”
Đối phương dùng một giọng điệu phức tạp pha lẫn sự ngưỡng mộ nhìn về phía cô.
Thư Nhiêu bất giác nhướng mày, cô nhìn em gái quầy lễ tân điên cuồng giới thiệu về chủ tịch, quả thật là trẻ trung đẹp trai, đều là ảnh mặc vest, thế nhưng… cứ cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.
“Hình như trên cô của anh ta có vết thương đúng không?” Thư Nhiêu chỉ vào người đàn ông trong bức ảnh hỏi.
“Nhiêu Nhiêu, mắt cô tinh thật đó… ngày trước ông chủ từng bị bắt cóc, hình như vết thương là do khi đó để lại.”
Nghe em gái quầy lễ tân kể đủ những chuyện về chủ tịch, Thư Nhiêu đã tích được cả một đống thông tin vừa có lợi vừa vô dụng. Lúc này, hai người đã đi đến bên cửa thang máy rồi, đường về nhà của cả hai ngược nhau nên đến đây họ tạm biệt nhau, trên đường về cô mua một chiếc gối đầu có hình củ cà rốt dài, định mang nó về cho Tiêu Uyên, bởi vì nhiều khi không có chỗ để gối nên anh toàn gối lên vai của Thư Nhiêu, hoặc là gối lên đùi cô để xem tivi với cô.
Trợ lý nhỏ nói trông giống một bộ phim hơi kinh dị, có chút dọa người.
Thư Nhiêu muốn mua một cái gối tựa chuyên dùng để tựa cánh tay.
Về đến chung cư, thay một đôi dép lê đế mềm, Thư Nhiêu nhìn một vòng, không tìm thấy cái tay của Tiêu Uyên đâu, mà người chơi nam mới được chủ thần đưa tới hôm qua cũng chưa quay về, có lẽ là đã đến nhận chức ở công ty rồi, Thư Nhiêu gọi đây là nhân vật nhận chức, mà nhân vật mà chủ thần sắp xếp ít nhiều đều có liên quan đến những manh mối của bí mật ẩn giấu đằng sau nó, đây là suy đoán của cô.
Bởi vì trước mắt nhiệm vụ không cho phép cá nhân tự mình từ chức…
Trở về phòng rửa mặt rồi đắp cái mặt nạ, sau đó Thư Nhiêu nằm trên giường lười biếng lướt xem video, lướt một lúc thì trợ lý nhỏ nói: “Nhiêu Nhiêu, hình như người chơi nam kia trở về rồi.”
Bên ngoài phòng ngủ vang lên tiếng đóng cửa, sau khi im lặng một lúc, cửa phòng của Thư Nhiêu vang lên tiếng gõ cửa: “Cô Thư, cô về rồi à?”
Thư Nhiêu nhíu mày, tháo mặt nạ xuống, ngồi dậy hỏi: “Có chuyện gì?”
Cô không hề thân quen với người chơi nam này, chỉ là lúc mới gặp mặt có gật đầu chào hỏi nhau một chút, biết anh ta họ Dư, tên là Dư Hạo, đã gần ba mươi tuổi rồi, cao to và hơi mập, nhìn có vẻ khá mạnh mẽ, tính tình không tồi, mang đến cho người khác cảm giác thật thà phúc hậu.
“Tôi mua một ít hoa quả, cô Thư có muốn ăn thử không?” Giọng điệu khiêm tốn.
Thư Nhiêu mở cửa ra đã thấy anh ta đứng tựa vào cửa cười ngốc nghếch, hai tay chắp ở sau lưng, thân người cao lớn có thể dễ dàng che đi cô, vì nụ cười mà làm lộ ra những nếp nhăn trên khuôn mặt, che giấu đi rất nhiều suy nghĩ nhỏ.
Nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy Thư Nhiêu, Dư Hạo vẫn là không kìm được mà nuốt nước bọt.
Mặc dù thế giới lần này bốc trúng không mấy tốt đẹp, nhưng có thể gặp được một người chơi nữ xinh đẹp như thế này, anh ta thật sự là đã gặp vận may lớn rồi…
Thư Nhiêu hơi nhếch khóe miệng cười, hàng mi dài chớp chớp, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới người đàn ông, sau đó lập tức thu ánh mắt lại, cô hơi nghiêng cằm, khuôn mặt có chút yêu kiều, nhưng lời nói lại khiến cho người ta thấy sợ hãi: “Anh muốn mời tôi ăn hoa quả thì cầm sợi dây thừng làm gì?”