Vô Hạn Lưu Kinh Dị: Tất Cả Đại Boss Đều Yêu Tôi

Chương 11

Nhưng, sau một buổi sáng, Thẩm Lan làm việc ở cách vách bắt đầu dò hỏi mọi thông tin của cô, thậm chí còn mơ hồ biểu lộ, cô ta có bạn ở đơn vị cũ của Thư Nhiêu, biết một số chuyện của cô, cảm xúc muốn tám chuyện sắp tràn ra cả khuôn mặt.

Thư Nhiêu làm ngơ, giả vờ không nhìn thấy ám chỉ của cô ta.

Tới thế giới này, bối cảnh nhân vật chủ thần cho cô chính là một kẻ đào mỏ bị đuổi khỏi công ty cũ do dụ dỗ cấp trên cũ, hơn nữa lời đồn này còn truyền tới cả công ty mới.

Sau khi thấy Thư Nhiêu tỏ ra như vậy, Thẩm Lan hơi khinh thường, nhưng cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội tán phét tốt như vậy.

“Ôi chao, Thư Nhiêu, nghe nói cô ở BC International, là thật hay giả đấy.” Thẩm Lan cố ý nâng cao giọng hỏi thăm.

“Tôi ở đấy đấy, làm sao?” Thư Nhiêu trầm giọng đáp lại, xách túi dây xích lên, chuẩn bị đi ăn cơm trưa.

Thẩm Lan nhìn cách ăn mặc trong trẻo của cô, đúng là có người dù có mặc một cái áo phông ngắn tay và quần jean màu xanh nhạt cũng có thể đẹp tới lóa mắt, đến hai mắt cá chân lộ ra, cũng đẹp, còn trắng như tuyết.

“Nhà ở BC International đắt lắm đó, tiền thuê còn cao hơn cả tiền lương của chúng ta.” Thẩm Lan ám chỉ một cách âm dương quái khí.

“Cũng có phòng rẻ.” Thư Nhiêu miễn cưỡng nhớ lại tư liệu chủ thần cho.

“Rẻ á, nhà cô thuê không phải là khu nhà ma trong BC International đấy chứ?” gần như là trong nháy mắt Thẩm Lan đã bắt được điểm sơ hở nào đó của cô: “Thư Nhiêu, không phải tôi nói cô, cô kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, cần gì phải vì chút thể diện mà ở khu nhà ma này, giữa đêm cô không thấy sợ hả?”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Thư Nhiêu nhếch lên nụ cười: “Tôi không tin những thứ đó. Với cả giá cả hợp lý, môi trường không tệ, giao thông cũng tiện, tôi cảm thấy rất tốt, nếu đã muốn ở thì phải ở thoải mái một chút.”

Thẩm Lan tỏ ra chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ôi chao, mấy cô gái hiện giờ… Đúng là xa xỉ thật đấy.”

Thư Nhiêu chẳng bận tâm tới những ác ý nổi dậy trong phòng làm việc, cũng chẳng bận tâm đồng nghiệp cảm thấy cô hư vinh, thoải mái đeo túi đi ăn cơm trưa.

Sau khi cô rời đi, mấy đồng nghiệp nam trong phòng làm việc còn suy đoán: “Trông thì đơn thuần, không ngờ lại hư vinh như vậy, tôi thấy cô ta đến cả khu nhà ma cũng chịu ở, chắc chắn là để gây ấn tượng với người ở trong đó đấy.”

“Đúng, chắc chắn là coi thường chúng ta, người mà người ta muốn tìm là kim chủ cơ...”

[Kích hoạt phụ: Phòng làm việc địa ngục (0/1)]

[Ở trong một phòng làm việc bộ phận không coi ai ra gì này, cũng như cái địa ngục loại nhỏ nằm rải rác ở nhân gian..., lời nói có thể gϊếŧ người, nhưng bọn họ đã không còn thỏa mãn với lời nói nữa… Vậy người bị hại tiếp theo, ở đâu?]

Vốn dĩ Thư Nhiêu không hề thấy bất ngờ trên con đường này.

Chủ thần đã có thể bắt cô đeo balo, sao lại có thể để cô ở đây một cách vô ích.

Trong mấy ngày làm việc ở đây, ngoài việc suốt ngày bị người trong văn phòng làm việc chửi mắng, thì cũng thường xuyên tìm em gái ở quầy lễ tân để lôi kéo quan hệ, thu được không ít thông tin. Chẳng hạn như việc trong bộ phận của cô thường xuyên có sự thay đổi về nhân sự, hơn nữa, còn có rất nhiều nhân viên đã chết, có một số là chết sau khi từ chức, cũng có một số là chết ngay trong khi còn làm việc ở đây, nhưng hung thủ lại không phải là bất kỳ ai cả, cũng không có cái người gọi là hung thủ ấy.

Có lẽ người bên ngoài hoàn toàn không rõ, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra gì với những người ở bộ phận đó.

Nhưng ít nhiều cũng có lời đồn rằng bọn họ là bị ép chết.

Nhưng Thư Nhiêu vẫn cảm thấy chỉ trong vài năm ngắn ngủi, tỉ lệ người tử vọng này có hơi cao, mặc dù đây là thế giới kinh dị, nhiều người như vậy lại vừa hay đều là nhân viên cũ của cùng một bộ phận, thế nào thì cũng khiến người ta thấy kỳ lạ.