‘Mở khóa khách trọ số 1: Tiêu Uyên, Nghề nghiệp: Tiểu thuyết gia kinh dị’
Dù có nghe thấy một loạt thông báo của chủ thần, Thư Nhiêu cũng vẫn cảm thấy đau đầu.
Đoạn ký ức này có lẽ là quá khứ của khách trọ… Nhưng, đạo cụ kinh dị cô nhặt được trước đó chính là khách trọ sao? Khách trọ thần bí trong truyền thuyết chính là một cánh tay?
Thư Nhiêu đột nhiên rơi vào mê mang.
Trợ lý nhỏ cùng xem ký ức: “Nhiêu Nhiêu, cô thấy thế nào… Con người đáng sợ quá đi.”
“Chúng ta phải tìm được nơi đó.” Thư Nhiêu nhìn tấm kính che hơi nước lờ mờ, khẽ nói.
“Hả?” Trợ lý nhỏ ngẩn ra, vừa rồi nó chỉ cảm thấy đau lòng thay đứa trẻ con người nhỏ tuổi đó: “Cô cảm thấy đứa trẻ con người này rất đáng thương sao?”
“Tất nhiên, đứa trẻ con người này quá đáng thương rồi.” Thư Nhiêu mặc một cái áo phông màu trắng ngắn tay mềm mại, rũ mi rồi khẽ chớp: “Ta cũng chưa bao giờ gặp qua con người này lại tàn nhẫn với đứa trẻ như vậy. Nhưng cũng bởi vậy thứ quan trọng nhất chính là hiện tại, thực ra nhiệm vụ do chủ thần ban bố chính là giải quyết vấn đề trong quá khứ, phải khiến khách trọ hợp thể, vậy thì phải biết tại sao bọn họ lại biến thành như vậy.”
“Nhưng bây giờ có quá ít manh mối, một đoạn ký ức không nói lên được điều gì cả, nếu anh ta có thể nói chuyện thì tốt rồi...”
Nhưng có lẽ, có thể viết chữ?
Thư Nhiêu nhớ ra nghề nghiệp của khách trọ số một do chủ thần cho.
Không ngờ đằng sau cánh tay trông xinh đẹp này lại là một tiểu thuyết gia kinh dị… Nhưng, quả thực cũng hợp lý.
Thư Nhiêu mặc chiếc ao thun màu trắng cùng với quần jean màu xanh nhạt, sau đó khoác theo chiếc túi xa xỉ, thiết kế riêng được chủ thần tặng kèm lên bước ra khỏi phòng ngủ, nhưng—
Hôm nay nhà trọ lại yên tĩnh đến lạ người.
Mãi sau chủ thần mới muộn màng gửi tới một thông báo, tỏ ý rằng bây giờ trong căn chung cư này ngoại trừ cô ra những người khác đều đã game over hết rồi.
Thư Nhiêu: ???
Trợ lý nhỏ run rẩy: “... Là khách trọ sao?”
Thư Nhiêu phát ra giọng nói ngọt ngào lười biếng: “Hay là ôm bắp đùi nằm chờ thắng đi.”
Trợ lý nhỏ: “Tốt xấu gì chúng ta cũng là đại yêu, có cốt khí chút đi!”
“Không, tôi chỉ là một bé mèo cute yếu đuối và chỉ biết ăn mà thôi.” Thư Nhiêu nghiêm túc chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nói một cách chân thành, trước đó khi cô ở Yêu giới ngày nào cũng bị người khác tới cửa phá quán, ra ngoài chỉ là để tránh mấy vụ đánh nhau thôi.
Đáng tiếc vận khí không tốt… Bị đày tới thế giới kinh dị.
Thực ra nếu trợ lý nhỏ biết bây giờ cô đang nghĩ gì, thì chắc chắn sẽ mắng xối xả: Đám người/Yêu/Tiên đó không phải tới phá quán, mà người ta tới để theo đuổi cô đấy! Còn tại sao lại tung tin nhảm thành phá quán, thì đó đều là do một tên thư sinh con người bụng dạ xấu xa đang gây xích mích ly gián!
Không biết bây giờ tên thư sinh đó thế nào rồi, giờ nghĩ lại, hình như tên đó cũng là người chơi...
Thư Nhiêu chính thức bước vào thành phố hiện đại, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, nếu không phải có trợ lý nhỏ thúc giục, thì đoán chừng cô sẽ quét sạch thức ăn trong cửa hàng tiện lợi, cuối cùng chỉ chọn hai hộp sushi và kem vỏ socola giòn, với một cái bánh bao.
Vị trí địa lý của công ty mới của Thư Nhiêu rất tốt, một văn phòng nằm trong khu trung tâm thành phố, công ty tiêu thụ hàng tiêu dùng nhanh trực thuộc tập đoàn MU, sở hữu một vài thương hiệu đồ uống và thức ăn nhẹ lớn, tuy không phải là ngành đang phát triển gì, nhưng hiện giờ vẫn đảm bảo lượng tiêu thụ, và nghe nói chủ tịch của tập đoàn MU còn là một người tuổi trẻ tài cao.
Chức vụ Thư Nhiêu đảm nhiệm nằm trong một bộ phận thị trường nhỏ.
Vừa bước vào phòng làm việc, Thư Nhiêu đã cảm nhận được một bầu không khí không phù hợp với mình.
Mới đầu người trong bộ phận đều rất khách sáo, tổ trưởng nhỏ Triệu Nhân trông cũng khá nhiệt tình thành thật, đưa cô đi dạo tới những bộ phận khác của công ty, còn đặc biệt tổ chức một cuộc họp nhậm chức vào buổi sáng.