Vô Hạn Lưu Kinh Dị: Tất Cả Đại Boss Đều Yêu Tôi

Chương 9

“Ơ? Đổi quần áo rồi mà vẫn bẩn như thế, sao còn có cả máu vậy, không phải nhặt ở lò hỏa táng đấy chứ?”

“Sao quần áo của nó vẫn nhiều máu như vậy, mặt gầy như quỷ ấy… Mọi người nói xem có phải nó là cương thi không?”

“Chắc luôn, xem đi nó còn chẳng nói chuyện với chúng ta...”

“Đánh cương thi! Đánh cương thi!”

Có rất rất nhiều người đánh anh, dùng thủy tinh rạch vào cánh tay khiến anh chảy rất nhiều rất nhiều máu.

Sau đó thì sao? Sau đó anh chết đi rồi bị nhốt trong căn chung cư lạnh lẽo này, cùng với hai kẻ khác cũng không thể gọi là con người, thậm chí đến cả ký ức đau khổ trong quá khứ, cũng biến thành những mảnh vỡ mơ hồ, nhưng sâu trong linh hồn, mỗi một giây phút đều như ở trong một ngọn lửa đen bùng cháy.

Khăn mặt được banh to thấm khô những giọt nước cuối cùng, cánh tay đột nhiên biến mất ngay trước mặt Thư Nhiêu.

Thư Nhiêu hoang mang nghiêng đầu: “...Dùng xong rồi bỏ?”

Nhưng trong nháy mắt, đột nhiên trong đầu cô lại nhiều thêm một phần ký ức—

Trong ký ức có một cậu bé với khuôn mặt mơ hồ, luôn mặt bộ đồ rách rưới, trên người vô cùng bẩn thỉu, ai cũng có thể nhìn ra những thứ này không chỉ là đồ cũ, mà còn là bộ đồ cũ không biết đã lăn xả trong bùn đất bao nhiêu lần, bị mài mòn bao nhiêu lần, nó từng bị lôi kéo, đánh đập, nhuộm đầy vết máu, vết thương bằng nhiều cách khác nhau.

Cậu bé không có bộ đồ mới nào có thể mặc, cũng không thể trộm dùng nước nóng tắm rửa, nhưng người đàn ông được gọi là cha ruột kia, vẫn luôn sai cậu bé đun từng ấm nước nóng, nếu bị phát hiện, thì người đàn ông đó sẽ dùng chai rượu đập vào cậu bé, mắng cậu bé trộm nước.

Cuối cùng bọn họ cũng bằng lòng cho cậu bé đi học. Lần đầu tiên, trong đôi mắt từ lâu đã trống rỗng của cậu bé hiện lên một sáng. Trước đó, cậu bé vẫn luôn nằm trên bệ cửa sổ, nhìn chằm chằm vào những bạn nhỏ lưng đeo cặp sách đi học kia, ngưỡng mộ bọn họ có thể rời khỏi nhà, đi tới nơi cha không đi tới.

Cậu bé tưởng rằng ở trường học sẽ khác, làm quen với những bạn nhỏ luôn mỉm cười chơi đùa với cậu bé, đó là một thế giới hoàn toàn khác với nhà.

Vào đêm trước khi đi học, cậu bé lén đun một nồi nước nóng, rất nóng rất nóng, cậu bé muốn rửa sạch thân thể và quần áo, buổi tối hôm đó, khăn mặt nóng hổi lau qua vết thương lở loét của cậu bé, rất đau, nhưng cậu bé vẫn cắn răng chịu đựng.

Phải sạch sẽ một chút, bạn mới mới không ghét bỏ cậu bé...

Nhưng cậu bé ấy đã bị phát hiện, bị người đàn ông hung hăng đánh một trận, quần áo bị ném vào chậu nước, ông ta mắng cậu bé là quỷ đòi nợ, lại dám trộm nước giặt quần áo, cậu bé bò từ dưới đất lên, vớt quần áo từ trong chậu nước ra cố vắt khô, lại bị người đàn ông đạp vô số lần, cuối cùng chỉ có thể mặc quần áo ướt nhẹp đi học.

Thế nhưng, môi trường mới cũng không giống như tưởng tượng của cậu bé, chẳng qua là một vòng lặp khác...

“Đó là ai vậy, sao lại mặc đồ ướt”

“Chúng ta đừng chơi với nó...”

Học sinh trong trường cũng ghét cậu bé vừa gầy vừa bẩn này, bọn họ nói cậu bé nên ngồi học trong thùng rác, trong nhà không có tiền nên chỉ có thể đi nhặt đồ ở lò hỏa táng, sau này, vết máu trên người cậu bé ngày càng nhiều hơn, bọn họ đều nói cậu bé là cương thi, không phải người, tựa như đã bị định nghĩa thành một loài khác ngoài loài người, bọn họ đã có đủ lý do bắt nạt cậu bé, hủy hoại cậu bé.

Bởi vì cậu bé không giống người.

Lúc mọi người đều gào lên tiêu diệt cậu bé một cách hưng phấn, cậu bé ốm yếu, mở to đôi mắt vô hồn, ngồi ở trong góc tối nhất của lớp học, khẽ nói:

“Không… Tôi không phải cương thi, là do bố đánh.”

Không một ai nghe thấy.

...

‘Mở khóa manh mối câu chuyện: 5%’

‘Kích hoạt đặc biệt: Giá trị đau đớn của Tiêu Uyên -20%’