Cánh tay đột nhiên tí tách, tí tách, chảy máu như mưa...
Thư Nhiêu: ...
Cái đuổi nhỏ bản thân thu được điểm nào cũng tốt, chỉ là có tật thích chảy máu, không thích hợp với con mèo nhỏ thích sạch sẽ như cô.
Dường như tay cụt nhận ra Thư Nhiêu không thích thứ máu dính dính này, trong nháy mắt dòng máu trên tay đã biến mất, trở lại trạng thái ban đầu. Sau đó nó lại lặng lẽ mò tới, chải đầu cho Thư Nhiêu đang đánh răng —— Nhìn thế nào cũng giống như cảnh tượng trong phim kinh dị vậy, chỉ có Thư Nhiêu vẫn hồn nhiên chưa nhận ra.
Sau khi cô đánh răng sạch sẽ xong, thì tới rửa mặt rồi lần lượt vỗ vỗ sản phẩm dưỡng da cao cấp do chủ thần tặng, vỗ tới mức khuôn mặt cũng đỏ bừng cả lên, đúng lúc định quay người rời khỏi nhà vệ sinh, thì lại bị cánh tay kéo tay áo lại.
Nó nhẹ nhàng kéo lấy tay áo của cô, sau đó buông ra, rồi lại mở khóa vòi nước, làn nước trong vắt chảy xuống, nó trôi nổi bên cạnh cột nước, chỉ vào nước rửa tay, yên lặng chờ đợi Thư Nhiêu.
Thư Nhiêu nghi hoặc trong chốc lát: “Em muốn rửa tay?”
Tay cụt gật đầu.
Thư Nhiêu lập tức hiểu ra, quay lại đứng trước bồn rửa tay, ấn đầu chai xà phòng, xoa tay tạo bọt mịn trên khắp bàn tay rồi kéo tay cụt qua, cẩn thận xoa bọt lên, đôi mắt xinh đẹp mang theo hoài nghi: “Nhóc con… Không phải em thật sự chỉ vì có một cánh tay, không tiện cọ rửa mới đi theo chị đấy chứ? Chủ nhân của các em chưa từng rửa cho các em sao? Dù có là đạo cụ thì cũng cần phải bảo dưỡng thường xuyên chứ...”
Cánh tay không thể trả lời nỗi nghi hoặc của Thư Nhiêu, chỉ có thể ngoan ngoãn bị cô cầm trong lòng bàn tay, để mặc cho ngón tay ấm áp của cô men theo dòng nước, vuốt ve từ cổ tay tới ngón tay của nó, mỗi lần vuốt ve đều nhẹ nhàng như đám mây mềm mại lướt qua da thịt nó.
“Nhưng mà cánh tay của em đẹp thật đó, chị chưa từng nhìn thấy bàn tay của con người nào đẹp như vậy.” Thư Nhiêu thầm so sánh với những cánh tay con người mình từng thấy, nhưng vẫn kém hơn một chút so với cái móng mèo của mình!
Gan cô lại lớn hơn một chút, thử chìa móng ra, mười ngón tay bóp chặt, oa… Cảm giác như nắm một khối băng vậy.
Ngón tay trắng trẻo thon dài được dòng nước và bọt cọ rửa khẽ cong lại, như thể đang trả lời, trông như vừa bình tĩnh vừa xấu hổ.
Nhưng thực tế...
Ở tầng nhà trên cách một cái trần nhà, trong căn phòng u tối chất đầy sách và công văn, nền nhà màu nâu đậm gần như bị vệt máu màu đỏ thẫm sền sệt bao phủ, ánh nắng chỉ có thể xuyên qua khe hở của cửa sổ, một tia sáng vạch qua khuôn mặt của người đàn ông gầy gò đang ngồi ở trước bàn đọc sách, chiếu sáng đôi mắt như màn đêm của anh, mà trong đôi mắt của anh lại đang phản chiếu một cành hoa hồng trong bình.
Anh cúi đầu, cắn chặt môi dưới, tóc trên trán đã bị máu thấm ướt, máu chảy dọc theo cằm anh, tí tách, tí tách...
Còn xung quanh chân ghế, là một vũng máu đặc sệt.
Tiêu Uyên đã cố gắng khắc chế, nhưng rất khó để kiềm chế được cảm giác muốn tiếp cận và rung động đến từ linh hồn.
Thậm chí lúc này anh còn có phần hơi ghen tị với cánh tay đó của mình...
Nó có thể được cô chạm vào, được cô chú ý, cô sẽ không sợ nó, ghét nó, thậm chí… Còn được khen ngợi.
Không một ai, sẽ chạm vào anh một cách dịu dàng như vậy, cẩn thận gột rửa những vết bẩn đó cho anh.
Lật lại từng trang ký ức, đều chỉ có ghét bỏ, ác ý, khiến người khác cảm thấy đau đớn...
Anh từng sống như một con người, nhưng bất kể là cha mẹ, hay là bạn cùng trang lứa, ở trong mắt họ —— Dường như anh khác với bọn họ, là thứ khiến người khác cảm thấy ghê tởm.
“Này! Có phải nhà mày ở nhà máy rác thải không đấy, bẩn chết mất, mày nên ở với rác mới đúng!”
“Đúng! Vứt nó vào trong thùng rác đi...”