Tiêu Uyên từng gặp rất nhiều kẻ đột nhập mặt mũi mơ hồ, đúng vậy, mặt mũi mơ hồ, trước nay anh chưa từng nhớ xem họ có dáng vẻ thế nào, nói cái gì, đối với anh mà nói, đấy đều là những linh hồn khiến người ta căm ghét, thậm chí trong số đó còn có thứ khiến anh ghê tởm.
Nhưng cô không giống thế... Bất kể là nhìn từ phương diện nào, cô cũng khác biệt.
Từ cơ thể cho tới linh hồn.
Mái tóc buông xõa trên gối của cô cong như sóng biển, mặt mày lúc ngủ rất dịu dàng, cô giống như bông hồng vàng kiều diễm, trong đêm tối tĩnh lặng vẫn quyến rũ mê người. Anh đột nhiên vô cùng hiếu kỳ, muốn biết cô đang mơ thấy cái gì, anh muốn nhìn thấy tất cả những gì cô thấy, muốn tiến lại gần cô thêm một chút...
Hành động của Tiêu Uyên còn nhanh hơn suy nghĩ, chân anh đã lặng lẽ đến gần đầu giường nhưng... Anh cúi đầu, nghiêm túc so sánh khoảng cách từ mắt mình tới gương mặt cô gái, anh hơi nhíu mày, xa quá.
Nghĩ một lát, Tiêu Uyên dứt khoát lấy đầu mình xuống, đặt trên đầu giường, sau đó một cái đầu đẹp trai tự bay đến bên gối, hơi sát lại gần, quan sát lông mi khẽ động, hai má mềm mại, đôi môi như cánh hoa của cô gái đang mấp máy say ngủ. Anh dựa lại gần, còn bị hô hấp nóng bỏng của cô làm lắc lư, hơi thở ấm áp hoàn toàn khác với anh.
Rất mới mẻ.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, anh liếc mắt nhìn bàn tay thò ra khỏi chăn của cô gái, trắng nõn, mảnh mai, móng tay hơi hồng, không giống tay anh, trắng như sứ.
Anh muốn cô rửa tay cho mình lần nữa, giống buổi sáng, lấy một chút xà phòng, rửa sạch vết máu bên trên.
Sau khi cô rời đi, anh cũng thử tự rửa tay cho mình, nhưng không giống, hoàn toàn không giống, đó là cảm giác khác nhau, tự anh không làm được, người khác cũng không, chỉ có cô...
Lúc Thư Nhiêu bị tiếng đồng hồ báo thức gọi dậy, cô mơ hồ tỉnh lại, phát hiện ra bên giường có thêm một cánh tay máu me đầm đìa.
Cánh tay cụt không chỉ thản nhiên nằm trên gối, chia sẻ gối đầu với cô, thấy cô tỉnh lại, nó còn cọ cọ cái gối như tỏ ý bản thân cũng dậy rồi.
Thư Nhiêu: ???
“Có chuyện gì thế?” Cô hỏi trợ lý nhỏ.
Trợ lý nhỏ: “Ta chẳng biết gì cả, thật đấy, lúc ta được giải trừ che chắn thì nó đã nằm trên giường cô rồi, nhưng ta không dám gọi cô dậy.”
“...” Được rồi, Thư Nhiêu mơ màng tìm điện thoại, má hơi phồng lên, lông mi khẽ chớp, cũng không có gì không chấp nhận được, vốn dĩ là thế giới kinh dị rồi, nếu có thể thu thập được các bảo bối thần kỳ từ trò chơi, cô có thể thu thập sổ tay kinh dị trong bất kỳ thế giới nào, không sao cả.
“Nhóc con, có phải mày phản bội lại chủ nhân mày rồi không?” Thư Nhiêu hiếu kỳ chọc chọc cánh tay.
Không ngờ tới đối phương phản công, cánh tay máu me kia nhẹ nhàng cọ xát vào tay cô, cảm giác lạnh băng khiến Thư Nhiêu run rẩy nhưng dáng vẻ cánh tay lại vô cùng ngoan ngoãn, giống như hạ quyết tâm phải ở bên cạnh cô.
Thư Nhiêu: “...” Giống thú cưng quá.
Cô còn chưa nuôi thú cưng nào thú vị thế này...
Đột nhiên hưng phấn lên!
Trợ lý nhỏ: ???
Thư Nhiêu chỉ coi cánh tay như đạo cụ kinh dị cô thu thập được, vén chăn, xuống giường, hai chân trắng nõn xiêu xiêu vẹo vẹo, cô vỗ cánh tay kia rồi nói: “Vậy sau này theo chị đi, có điều hôm nay chị phải đi làm, em có muốn đi với chị không?”
Cánh tay lắc lư, tỏ ý không được.
Thư Nhiêu hơi tiếc nuối, cô vỗ nó rồi nói: “Vậy em phải ngoan ngoãn ở nhà đợi, không được chạy lung tung, cẩn thận đừng để người ta bắt nạt... Có điều chắc là họ chẳng bắt nạt nổi em đâu.”
Cánh tay như khựng lại, sau đó làm như không có chuyện gì mà bay tới bay lui bên người Thư Nhiêu, có lúc nó đột nhiên bay lại gần, xoa tóc cô rồi lại bất ngờ bay ra xa như xấu hổ.
“Em đáng yêu quá đi mất!” Thư Nhiêu quay đầu nhìn cánh tay nhỏ đang bay quanh mình, sau đó cô đưa nó cây lược rồi nở nụ cười ngọt ngào: “Có thể chải đầu cho chị không?”