[Người chơi Khương Trí Sơn, game over]
[Người chơi Thẩm Khiết, game over]
... Hai người to gan kia cùng nhau lên lầu, sau đó cả hai đều thất bại?
Ồ, cũng chẳng bất ngờ.
Cô làm người tiên phong thành công, chắc chắn sẽ có mấy người mang tâm lý ăn may, cảm thấy họ sẽ là người thành công tiếp theo.
Sau khi hai người chơi bị đào thải, nửa tiếng sau, lại có thêm một người chơi nữa bị đào thải.
Sau đó, rất lâu sau không có động tĩnh gì.
“Khách thuê khá hung tàn...” Trợ lý nhỏ run như cầy sấy.
Thư Nhiêu mơ màng lướt điện thoại: “Cũng tạm, thực ra giống như phim kinh dị ấy, đám người hò hét, quá đáng, nhát gan dễ bị chết sớm. Lịch sự lại còn giúp người ta rửa đạo cụ, làm gì có ai đáng yêu được như ta.”
Trợ lý nhỏ: “Cô lén lút xem phim kinh dị sau lưng ta từ bao giờ?”
“Lúc mi bị chắn ấy.”
Trợ lý nhỏ:...
Là sự tồn tại đặc biệt ngoài các người chơi, trợ lý nhỏ đáng thương còn thường xuyên bị chủ thần che chắn... Phần lớn thời gian nó đều nói chuyện với Thư Nhiêu giải sầu, thỉnh thoảng quan sát thêm hoàn cảnh xung quanh.
Dù là lúc này, những người chơi ngoài kia có sợ hãi bị khách trọ thần bí gϊếŧ chết đến mức nào đi chăng nữa thì bị gϊếŧ tương đương với trò chơi vừa mới bắt đầu đã bị đá ra ngoài, đồng thời, trong lòng bọn họ Thư Nhiêu cũng càng khiến người ta đố kỵ, cô là người đầu tiên lên đó mà còn có thể sống sót, rốt cuộc thì bên trên đã xảy ra chuyện gì, họ hoàn toàn không biết.
Cũng không dám hỏi.
...
Tối.
Dưới màn đêm của thành phố, bên ngoài cửa sổ xẹt qua ánh sáng lạnh màu tím nhưng nó ở quá xa, không cách nào chiếu sáng tới căn chung cư chìm sâu trong bóng tối và bùn lầy, nó giống như một hố đen vĩnh hằng trong thành phố, từ khi trời sáng đến lúc đêm khuya, trong không khí luôn trôi nổi những u ám dính nhớp.
Đèn trong tủ lạnh phòng bếp cứ sáng lên rồi lại tắt đi, một người đàn ông đẹp trai mặc âu phục, áo gile, thắt chiếc cà vạt màu xám, sắc mặt trắng bệch như ma cà rồng trong truyền thuyết, anh ta nhấc chân ra khỏi phòng bếp, tấm kính trong suốt hơi sáng lên trong bóng tối, giọng nói anh ta bình tĩnh, không gợn sóng: “Đồ trong tủ lạnh ít đi rồi.”
Trong giọng nói của anh ta không có cảm xúc, khiến người ta không nghe ra được đang vui hay không vui.
“Ta ăn rồi.” Người đàn ông ngồi trong phòng khách tối đen như mực nói.
Anh như pho tượng, ngồi im lặng ở đó, trong tay cầm bông hồng đông cứng lại, trong bóng đêm, tư thái thanh lịch, bông hồng đã hoàn biến thành màu đỏ, mỗi một độ cong của nó đều là dáng vẻ của hoa thật, thư thái nở rộ.
Ánh mắt người đàn ông mặc âu phục lặng lẽ nhìn bông hồng, giống như chấp nhận đáp án này, anh ta không nói gì, chỉ quay người về phòng mình.
Tất cả lại chìm vào tĩnh lặng.
Một lát sau, người đàn ông trẻ tuổi trên sô pha đứng dậy, cơ thể chậm rãi biến mất trong bóng tối.
Người đàn ông đột nhập vào căn phòng nào đó dễ như trở bàn tay, trong đêm tối như trong suốt, anh dần dần ảo hóa thành hình ảnh thật, như màn đêm, mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm cô gái đang chìm trong mộng đẹp.
Anh là Tiêu Uyên - chủ nhân của cánh tay bị đứt, bản hoàn chỉnh.
Nếu như bây giờ Thư Nhiêu còn thức, cô sẽ nghe thấy lời thông báo của chủ thần: [Mở khóa khách thuê số 1: Tiêu Uyên, nghề nghiệp, nhà văn kinh dị.]
Tiêu Uyên rất cao, anh đứng bên giường, hơi cúi đầu mới có thể nhìn rõ cô gái đang ngủ say trên giường, dù cho tóc mái trước trán anh đã che đi đôi mắt nhưng sống mũi cao và đường nét trên khuôn mặt rõ ràng cũng khiến cho người ta nhìn ra anh là người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai qua gương mặt đầy máu.
Dưới cổ áo phông ngắn tay màu đen, xương quai xanh trắng trẻo lộ ra nhưng trên gáy anh lại có vết thương đỏ sậm ngoằn ngoèo.
Vừa âm u, vừa yếu ớt.
Đôi mắt đen, sâu thẳm như đêm mưa nhìn chằm chằm vào Thư Nhiêu, giống như vĩnh viễn không nhắm lại.