Vô Hạn Lưu Kinh Dị: Tất Cả Đại Boss Đều Yêu Tôi

Chương 5

“Vẫn còn đơn giản quá.” Thư Nhiêu cẩn thận nói.

Cô cúi đầu nhìn, lát sau, cô khom người, nắm lấy cuống hoa rồi đặt hoa hồng giấy lên vũng máu vương vãi trên mặt đất rồi xoa vài vết đỏ tươi.

Sau đó cô nhẹ nhàng đặt bông hồng đỏ thẫm vào chiếc đĩa trắng.

Trợ lý nhỏ không hiểu nổi: “Chị có ý gì?”

“Chút quà nhỏ thôi.” Thư Nhiêu nói: “Mặc dù giường của con người nằm rất thoải mái, tủ lạnh cũng rất tiện nhưng mà... nơi không có bất kỳ loài thực vật nào luôn khiến người ta cảm thấy hơi hoang vu.”

Trợ lý nhỏ im lặng một lát, không nói gì nhưng không thể không nói, đây đúng là cách hình dung kỳ diệu và chuẩn xác.

Tử khí trong căn chung cư âm u, không có bất kỳ sức sống nào, bức bối, tối tăm, sống ở đây chắc chắn không phải chuyện thoải mái.

Sau khi Thư Nhiêu rời đi, một bàn tay máu bất ngờ xuất hiện từ hư không... Nếu như còn ở đây, chắc chắn cô sẽ nhận ra, đây chính là cánh tay xinh đẹp được cô tắm rửa ban nãy. Bắp tay rắn chắc, rõ ràng, lớp da phủ bên trên trắng lạnh, gân cổ tay hơi nhô lên, thuận theo đường gân hiện lên trên cánh tay chính là các đốt ngón tay dài xinh đẹp, giống như trúc, như ngọc.

Đây là bàn tay của một người đàn ông.

Anh bay vào trong phòng bếp, nhìn thành phẩm món ăn của cô gái vừa làm xong được bày trên bồn rửa, còn có bông hồng giấy dính máu...

Cánh tay có vẻ khựng lại một chút, ghé sát vào bồn rửa men sứ rồi bất động, sau đó đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào sandwich, giống như đυ.ng vào sinh vật ngoại lai thần bí, kỳ diệu nào đó, sandwich còn mang theo mùi hương và nhiệt độ mềm mại, giống như độ ấm trên làn da thiếu nữ, cũng là sự ấm áp mà từ rất lâu rồi anh không cảm nhận được, xa lạ nhưng bất ngờ là nó không hề ghét.

Nhưng anh không cầm sandwich lên mà chuyển qua ngặt bông hồng dính máu kia, hoa hồng được tầng tầng lớp lớp giấy xếp thành, cánh hoa hơi cong.

Nó không phải hoa hồng thật.

Nhưng bông hoa ấy sẽ không héo tàn ở nơi này.

Mà màu đỏ của nó đến từ máu anh nhỏ xuống, là thứ khiến người ta khϊếp sợ, cũng là thứ mà chết chóc mang đến,... nhưng nó lại dính lên thứ đẹp đẽ như thế, không giống với anh.

...

Lúc Thư Nhiêu hoàn hảo không chút tổn thất quay lại, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngớ người.

Tại sao cô không sao?

Tại sao cô không bị gϊếŧ chết, tại sao còn yên ổn quay lại?

Những người chơi nghi ngờ không thôi, tình hình lại xảy ra thay đổi, bọn họ cho rằng mãnh thú không có gan cắn xé Thư Nhiêu, chuyện này có nghĩa là gì? Điều này nói lên hôm nay tâm trạng mãnh thú khá tốt, là cơ hội thích hợp để họ thăm dò sao?

Người đàn ông mặt dày không nhịn được ghé qua hỏi: “Thư Nhiêu, cô nhìn thấy họ chưa? Họ không gϊếŧ cô à?”

“Không.”

“Sao cô làm được thế?” Người chơi kia sốt ruột hỏi.

Thư Nhiêu giả vờ suy nghĩ đầy nghiêm túc: “Có lẽ là do may mắn.”

Người chơi nam: “...”

Cô gái tri thức đi lướt qua, khịt mũi nhạo bàng: “Anh hỏi cô ta làm gì, kể cả có cách, cô ta sẽ đồng ý nói cho chúng ta sao?” Vừa mới dứt lời, không khí đột nhiên thay đổi, cô ta không chỉ đang ám chỉ Thư Nhiêu sẽ không chia sẻ cách với bọn họ mà còn ám chỉ có lẽ Thư Nhiêu thực sự có cách gì đó, tấm bia ngắm được dựng lên...

“Đương nhiên không muốn rồi, đây không phải chuyện hiển nhiên sao?” Thư Nhiêu nghiêng đầu, cười vô cùng ngọt ngào: “Vừa rồi các người còn muốn đối đầu với tôi, bây giờ muốn tôi lấy đức báo oán, mơ đẹp thế, hửm?”

Nói xong, Thư Nhiêu nâng cần cổ xinh đẹp, giống như con mèo kiêu ngạo, phủi váy, đi qua cái nơi đã hoàn toàn bị cô khống chế, bước tới phòng ngủ của mình, làm như xung quanh không có người, cô đóng cửa lại... Không ai có thể làm phiền được cô.

Cô không muốn tiếp tục đám người léo nhéo chẳng đánh lại được mình.

Thư Nhiêu ăn no uống say, ôm gối bông mềm ngủ một giấc, một lát sau, bên tai vang lên tiếng thông báo của chúa tể: