Sự thật là vẻ mặt kiêu ngạo của Thư Nhiêu rất dọa người.
Theo bối cảnh câu chuyện mà chủ thần bịa ra, thì chuyện cô từng mập mờ với sếp ở công ty cũ, khiến cho đối phương chán ghét rồi đối đuổi cô ra khỏi công ty là thật. Còn về chuyện bạn trai cũ hoàn toàn không có thật, túi này là do chủ thần tặng kèm ép cô dùng, nhưng Thư Nhiêu lại tự ý thêm đất diễn cho mình, vì dù sao thiết lập nhân vật của cô cũng đã là kẻ đào mỏ, vậy thì cứ làm một đào mỏ chuyên nghiệp!
Dù sao cũng đã trở thành mục tiêu, hãy là một mục tiêu phải khiến người khác ghen tị đến đỏ mắt.
Đây không phải là văn phòng địa ngục sao? Cô muốn nhìn xem, sự tàn ác trong lòng mấy người này bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ có thể bộc phát tới cỡ nào…
Thẩm Lan nhìn dáng vẻ của Thư Nhiêu càng tỏ ra khinh thường hơn, nhưng cô ta không nói lại cô. Cô ta chưa gặp qua người nào mặt dày như vậy, giảng đạo lý cũng vô dụng, chỉ có thể ngồi ở chỗ làm việc của mình chịu khổ.
Thư Nhiêu rời khỏi chỗ ngồi đi pha cà phê, Thẩm Lan bắt đầu trò chuyện với đồng nghiệp bên cạnh: “Thật sự chưa gặp qua người phụ nữ nào như cô ta, tự tin quyến rũ đàn ông như vậy, không biết xấu hổ sao? Tôi quen biết với ông chủ công ty cũ của cô ta, đó là một tài năng trẻ nổi tiếng trong ngành, đó là người có thể với tới à? Cũng không phải là cuối cùng vẫn bị đuổi khỏi công ty sao…”
Một đến hai, hai đến mười, trong thời gian pha cà phê, mọi người trong văn phòng đều biết vài câu chuyện phiếm về Thư Nhiêu.
Mà Thư Nhiêu thì vẫn bình tĩnh giải quyết công việc của mình, thậm chí còn nghiên cứu thêm về excel của con người.
Trợ lý nhỏ: “...”
Có lẽ vì tính cách của Thư Nhiêu quá kiêu ngạo, cũng như da mặt quá dày, vừa nhìn đã biết không phải một quả hồng mềm. Nên cơ bản là mấy đồng nghiệp kia không dám bàn tán về mấy tin đồn nhảm nhí kia trước mặt Thư Nhiêu, mặc dù mỗi người bọn họ đều cố gắng hết sức làm nhục cô trong văn phòng, giữa trưa còn lập hội tụ lại trong phòng nghỉ để chỉ trích Thư Nhiêu – lấy cách cô lập để bạo lực ngầm lên Thư Nhiêu.
“Ông nói thử xem, sao cô ta có thể mặt dày vô liêm sỉ như thế?”
“Nếu cô ta không vô liêm sỉ thì làm sao kiếm được nhiều tiền như vậy? Cô ta cũng chỉ là một con đĩ, còn bày đặt kiêu ngạo, nói không chừng là sớm bị chơi tới hỏng rồi.” Đồng nghiệp nam phụ họa thêm.
“Nhìn bản mặt kiêu ngạo của cô ta là tôi thấy phát ớn rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì bầu không khí tốt đẹp của văn phòng chúng ta sẽ hỏng mất.”
“Vậy phải làm sao đây?”
“Dạy cho cô ta một bài học.”
“Dạy như thế nào?”
“Giống như trước đây vậy, anh quên rồi sao, cô nhỏ béo như lợn đó.”
“Ồ, cô ta à, đúng là người trẻ tuổi, tâm lý yếu quá, chúng ta đã nói gì đâu, chỉ là để cho cô ta nhận ra bản thân mình béo xấu như thế nào, còn không phải vì muốn tốt cho cô ta sao? Mà cô ta lại nghĩ không thông, chả loe6n quan gì tới chúng ta c3. Còn khiến bộ phận chúng ta bị lãnh đạo mắng, chết cũng liên lụy đến người khác.”
…
Lúc Thư Nhiêu ra ngoài ăn cơm trưa xong trở về, thì nghe được mấy tiếng chửi cô linh tinh trong phòng nghỉ đã dừng lại..
Cô chỉ ngậm ống hút trà sữa, không nói gì lập tức đi ngang qua, những người còn lại trong phòng nghỉ lập tức giải tán ai về chỗ nấy.
Mà khi Thư Nhiêu bước tới bàn làm việc của mình, cô nhìn vào vết sữa chua đổ trên bàn với trên ghế — một mảng bụi trắng lớn đọng lại trên đệm ghế màu xám, đồ đạc trên bàn ngổn ngang, túi cũng bị người ta rạch nát
Chương 6.2
Từng vết cắt dữ tợn vô cùng chỉnh tề, vừa nhìn đã biết là đường rạch của dao rọc giấy, đồ đạc bên trong cũng bị lật ra, son môi, kính mát, sạc pin đều dính đầy sữa chua.