Vô Hạn Lưu Kinh Dị: Tất Cả Đại Boss Đều Yêu Tôi

Chương 19

Thư Nhiêu nhíu mày không vui, cô dừng chân lại, trách cứ hỏi: “Ai đổ!”

Không ai đáp lời.

Chỉ có lác đác vài người trốn sau máy tính, dùng ánh mắt khinh miệt, chế giễu nhìn cô.

Thư Nhiêu cũng cười lạnh, sao nào, cô khoe cái túi thôi còn làm người khác tổn thương à?

May mà đồ quan trọng cô đã khóa vào ngăn kéo từ trước, nhưng chắc chắn cô sẽ không để yên cho tên đầu sỏ đã gây ra.

“Sao hả, không ai thừa nhận à?”

Vẫn không có ai đáp lời, Thẩm Lan ngồi bên cạnh ân cần kéo tay áo cô: “Thư Nhiêu, có chút chuyện vậy thôi, sao cô cứ chuyện bé xé ra to thế, chẳng phải chỉ có người không cẩn thận làm đổ sữa chua lên chỗ cô thôi sao, bỏ đi, cãi nhau với mọi người như thế làm gì.”

Thư Nhiêu hất tay cô ta ra, cô nhếch miệng cười: “Không cẩn thận? Không cẩn thận như thế là do bị đứt tay hay què chân, thế tôi cũng không cẩn thận, cô tha thứ cho tôi nhé, được không, hả...”

Cô ném trà sữa vào bàn của Thẩm Lam, trà sữa trực tiếp chảy tong tong ra bàn, ra ghế, còn có cả trên quần áo cô ta nữa, cảnh tượng vô cùng lộn xộn.

“Thư Nhiêu! Cô làm trò gì thế!” Thẩm Lan thét lên.

“Chả làm gì cả, trượt tay, không cẩn thận.” Giọng điệu Thư Nhiêu vô cùng nhẹ nhàng: “Vả lại tôi cứ muốn cãi nhau với mọi người đấy, sao nào, không được chắc, nếu không có ai muốn thừa nhận, vậy tôi hắt hết một lượt, dù sao thì người đó cũng là một trong số mấy người... mấy người ấy à cũng chẳng có ai là không phải đồng phạm đâu nhỉ?”

“Ồ, còn có, tôi không cẩn thận thôi, mọi người đừng để bụng nhé.”

Thư Nhiêu nói rồi chọc thủng hai cốc trà sữa khác, bàn tay mảnh mai như sắp bóp nát cốc nhựa, cô bóp trà sữa lên mặt mấy người đàn ông bình thường hay ở sau lưng làm nhục cô nhiều nhất, bóp xong, cô còn đập cốc trà lên mặt họ.

Đồng nghiệp nam không ngờ tới người phụ nữ không biết xấu hổ này thực sự dám hất trà sữa lên họ, vừa lau mặt xong họ đã hung hăng xông lên, giơ tay định đánh cô...

“Cái đồ...”

“Bốp.”

Thư Nhiêu túm tóc gã đàn ông kia rồi đập đầu anh ta xuống bàn, một tiếng vang dữ dội phát ra, cả cái bàn làm việc đều rung lên, đập xong, cô còn ấn khuỷu tay vào gáy người đàn ông, không cho anh ta đứng dậy. Ngay sau đó thuận tay rút mấy tờ giấy trên bàn làm việc, cẩn thận lau sạch sẽ đầu ngón tay hồng hào, cô hơi cúi đầu, dáng vẻ rất hồn nhiên.

“Bẩn quá.” Thư Nhiêu ghét bỏ hầm hừ.

Tất cả mọi người đều bị cô làm cho chấn động, đột nhiên, mọi người không dám thở mạnh nữa, cổ họng tắc lại, nói không thành tiếng. Con mẹ nó ai mà ngờ tới người đàn bà hám của yêu kiều yếu ớt lại đột nhiên nổi điên, ngang ngược vô lý, đã ngang ngược vô lý rồi còn đánh người!

Khí thế kia giống như trêu chọc cô, cô thực sự sẽ chơi chết bạn.

“Gϊếŧ, gϊếŧ người rồi...” Có người lẩm bẩm.

Thư Nhiêu tức đến bật cười, lúc nhấc khuỷu tay ra, cô thuận tay túm cổ áo người đàn ông kia rồi kéo lên, ném anh ta lên ghế: “Nói bậy bạ gì thế? Tôi làm gì có khỏe đến thế, không phải còn thở đây sao, sống sờ sờ ra đây này.”

“Thư Nhiêu, cái đó... thôi bỏ đi, mọi người đều bị cô dọa chết khϊếp rồi, nếu làm quá đáng quá, cô sẽ bị đuổi việc đó.” Trưởng phòng của bộ phận bọn họ là Triệu Nhân đóng vai người hòa giải, anh ta đứng dậy nói, nghe thì như khuyên giải nhưng thực tế lại là uy hϊếp.

Thư Nhiêu quay đầu nhìn người đàn ông kia, thoạt nhìn bề ngoài thì nhã nhặn nhưng cô không biết anh ta đang đang ngầm thêm dầu vào lửa sao?

Hắt nước bẩn lên người người khác để thỏa mãn mục đích cá nhân.

Cô nhướn mày, cười nói: “Bỏ đi? Được thôi, dù sao tôi cũng tìm ra người đầu sỏ rồi, lần này cứ bỏ đi vậy. Từ chức, tôi mong còn chẳng được, nhưng mà... bây giờ tôi đột nhiên không muốn từ chức nữa, suy cho cùng mọi người đều thú vị vậy mà.”