Nói xong, Thư Nhiêu vung tay ném giấy đi: “Đúng tôi, túi của tôi đắt lắm đấy, nhớ đền tiền, còn có, hôm nay tôi xin nghỉ...”
Mọi người đều sững sờ ngồi ở vị trí của mình, họ nhìn Thư Nhiêu như nhìn mãnh thú quý hiếm, trước nay bọn họ chưa gặp người nào vừa động vào là sẽ phản kháng, lại còn trực tiếp động tay với họ, cô, sao cô có thể làm thế chứ, họ cũng có làm gì đâu, không phải chỉ nói xấu sau lưng cô vài câu thôi sao, cùng lắm là những đồng nghiệp khác bất mãn với tác phong của cô nên mới hơi quá đáng một chút... Nhưng họ cũng không làm gì đến mức khiến cô phải ra tay đánh người cả?
Trong lòng phàn nàn oán giận nhưng lúc cô thu dọn đồ đạc, đến một câu họ cũng chả dám nói mà chỉ có thể ngậm chặt miệng.
Đến cả trưởng phòng Triệu Nhân cũng chỉ có thể đen mặt nhìn... Bà cố này ngay cả từ chức cũng không sợ.
Thư Nhiêu trực tiếp lấy túi trà sữa làm túi, bọc mấy đồ vật linh tinh vào rồi bỏ lại một mớ hỗn độn, cô nhìn một lát, gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ đúng tình hợp lý, cô kiêu ngạo nói: “Mong rằng lần sau, lúc tôi trở lại làm việc, cái bàn này đã được thu dọn sạch sẽ, nếu không... Chúng ta còn chưa xong đâu, dù sao thì trà sữa cũng không đắt, một ngày mua sáu, bảy cốc, tôi vẫn mua nổi.”
Mọi người: ... Mẹ kiếp!
Không phải chỉ hắt tí sữa chua sao, có cần cắn mãi không tha thế không?
Đương nhiên Thư Nhiêu có thời gian dây dưa với họ, cô hời hợt nhìn phòng làm việc một vòng, sau đó nhẹ nhàng quay người, đẩy cửa rời đi... Hoàn toàn không giống người vừa bị bắt nạt.
Còn không phải vậy à, cô đều trả lại cả rồi...
Ra khỏi phòng làm việc, đi đến đường lớn, trợ lý nhỏ còn đang càm ràm: “Vừa rồi cuối cùng cô cũng có chút phong phạm của mèo yêu chín đuôi năm đó! Quá ngầu!”
Thư Nhiêu đứng trước cửa một cửa hàng tạp hóa, cắn kem chanh, bắt taxi, cô bĩu môi nói: “Phong phạm của ta là đánh người à?”
Trợ lý nhỏ: “Không, là đáng yêu!”
Thư Nhiêu hài lòng nhếch môi, dưới ánh mặt trời, đôi mắt long lanh cong thành vầng trăng non, kem vị chanh hóa thành dòng nước chua chua ngọt ngọt dưới sự nghiền nát của hàm răng.
Trợ lý nhỏ thầm suy đoán: “Thoạt nhìn bọn họ đều khá sợ cô, sau này chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”
“Ai mà biết được.” Thư Nhiêu đợi được xe rồi: “Chủ thần còn chưa thông báo nhiệm vụ kết thúc, nói không chừng sẽ có hậu chiêu, vả lại, ta cảm thấy bản thân tỉ lệ tử vong của phòng này rất không bình thường, mặc dù đây là thế giới kinh dị nhưng tại sao thế giới kinh dị này lại ngoại lệ và đặc thù? Tại sao sự kiện tử vong xuất hiện trong thế giới kinh dị đều là chuyện rất bình thường...”
Trợ lý nhỏ bị Thư Nhiêu hỏi cho mơ màng: “Cô muốn nói gì, tại sao càng nghe, ta lại càng không hiểu.”
“Không có gì.” Thư Nhiêu lười biếng dựa vào ghế sau, mái tóc dài đen óng rủ xuống gò má trắng nõn giống như đóa hoa trắng tuyết hơi tỏa sáng lung linh trong đêm đen: “Chẳng qua là... có lẽ nguyên nhân tạo ra tất cả sự “bình thường” này chính là ngọn nguồn.”
Nói xong, Thư Nhiêu chớp mắt: “Ta đúng là một con mèo thông minh.”
Trợ lý nhỏ: “...”
Không, cô chỉ là một con mèo ngốc nghếch.
“Người đẹp, đến rồi, nhà xuất bản mà cô nói ở ngay trên tầng cao nhất của tòa nhà này.” Chú tài xế dừng xe ở trước cửa tòa nhà rồi nói.
Trả tiền xong, Thư Nhiêu xuống xe rồi đi vào tòa nhà lạnh lẽo hơn so với mấy tòa nhà văn phòng ở trung tâm thương mại, nhà xuất bản ở tầng mười chín, cô có thể đi thang máy lên thẳng đó, sau khi đến tầng mười chín, Thư Nhiêu không có phương thức liên lạc với biên tập Cao nên cô tìm em gái lễ tân: “Xin chào, tôi đến đưa bản thảo cho biên tập Cao, xin hỏi bây giờ anh ta có trong phòng làm việc không ạ?”
“Hả?” Em gái lễ tân ngẩn ra, nhìn Thư Nhiêu mấy giây rồi vẫn không rời mắt, đến khi Thư Nhiêu ngước đôi mắt long lanh mờ mịt lên, nghi ngờ nhìn cô ta một lát, cô lễ tân mới đỏ mặt, hoàn hồn lại: “À, xin đợi một lát...”