Em gái lễ tân vội nghĩ lại xem hôm nay có ai trong nhà xuất bản dặn dò chuyện này không, hình như... là có thật!
“Đúng là biên tập Cao đã nhắc nhở hôm nay sẽ có người tới đưa bản thảo...” Nhưng anh ta không nói là em gái xinh đẹp thế này, lễ tân vội đứng dậy: “Xin đợi một lát, tôi đi tìm anh ta ngay đây.”
“Vậy được, làm phiền cô rồi.” Thư Nhiêu cười ngọt ngào, lặng lẽ đứng đợi.
Mà lúc này biên tập Cao đang đối phó với cô em họ phiền phức của mình trong phòng làm việc, năm nay em họ anh ta mới lên đại học, trùng hợp thi vào trường học trong thành phố này, bình thường, lúc không có tiết, cô ta cũng hay đến nhà xuất bản gặp anh ta, thực ra cô gái nhỏ ham vui, tò mò mà thôi, biên tập Cao cũng không ngăn cản, chỉ cần đừng ảnh hưởng đến công việc là được.
Ngoại trừ...
“Anh họ, anh thực sự không đồng ý sao?”
“Hay là anh để em trực tiếp nói chuyện với anh ấy đi, em là người hâm mộ trung thành của anh ấy mà...”
Cao Vân Vân búi tóc thành búi mềm mại, khuôn mặt thanh tú, bởi vì tuổi còn nhỏ thế nên vẻ đẹp yêu kiều tinh nghịch của cô ấy cũng khiến người khác cảm thấy dễ chịu. Rõ ràng biên tập Cao đã hơi dao động rồi, nhưng khi nghĩ đến tính nết của Tiêu Uyên, theo bản năng mà lắc đầu lầm bầm: “Không được không được, anh không thể làm trái quy định vì em được, thầy Tiêu không thích tiếp xúc với người lạ, với lại có lẽ anh ấy sẽ không kết bạn với em đâu...”
“Vậy thì chưa chắc!” Cao Vân Vân tự tin nói: “Người khác không thể, không có nghĩa là em không thể!”
“Em á hả, em có cách gì?” Biên tập Cao không tin.
“Không nói cho anh biết, dù sao em cũng nghĩ chắc chắn thầy Tiêu sẽ cảm thấy có hứng thú…”
“Không được không được.” Biên tập Cao lắc đầu thật mạnh, anh ta không muốn giúp Cao Vân Vân đi cửa sau, lỡ như thật sự khiến cho thầy Tiêu không vui, rồi sau đó huỷ hợp tác với công ty xuất bản của bọn họ thì phải làm sao bây giờ, vậy công việc của mình chẳng phải sẽ bị ném cho chó ăn hay sao.
Cao Vân Vân bĩu bĩu môi không vui, vốn còn muốn vô cớ gây rối thêm lát nữa, thì em gái lễ tân đã bước qua đây, trong mắt mang theo chút hào hứng: “Biên tập Cao, có người đến giao bản thảo cho anh.”
Biên tập Cao sửng sốt, rồi chợt nhớ ra, đột nhiên đứng dậy: “Là bản thảo của thầy Tiêu sao?!”
“A… Thì là, tôi cũng không hỏi, cô gái kia chỉ nói là đến đưa bản thảo cho anh.”
Biên tập Cao cũng chẳng thèm quan tâm, dù sao anh ta cũng chắc chắn tám chín phần mười là bản thảo của thầy Tiêu, tuy rằng không phải chính chủ mang tới, nhưng đây cũng là lần đầu tiên bọn họ bằng một phương thức ngoài ý muốn nhận được bản thảo tiểu thuyết qua đường bưu điện: “Người đâu rồi, người đâu rồi?”
“Vẫn đang đợi ở bên ngoài…”
“Cái gì? Tại sao không đưa người ta vào ngồi xuống uống ngụm nước? Thôi, tôi đi tôi đi, cô đi rót cốc nước đi…” Biên tập Cao vội vàng dặn dò lễ tân, vẻ mặt em gái lễ tân bối rối nhưng vẫn ngoan ngoãn đi rót nước.
Biên tập Cao bước nhanh ra cửa, Cao Vân Vân cũng nhanh chóng đuổi theo, tò mò hỏi: “Anh họ, thầy Tiêu đã đưa bản thảo mới đến rồi sao?”
Biên tập Cao trả lời qua loa: “Ừm, đợi lát nữa em đừng nói lung tung, không, đừng nói chuyện, có lẽ đối phương với thầy Tiêu là… Ừm, bạn bè gì đó.” Chủ nhà chắc cũng tính là bạn bè đó nhỉ. Dù sao thầy Tiêu vốn dĩ có tiền như vậy mà vẫn thuê nhà, chắc chắn là bởi vì có mối quan hệ không bình thường với chủ nhà, còn có thể nhờ vả đối phương giúp giao bản thảo tiểu thuyết, vậy thì mối quan hệ phải tốt mới được, tóm lại làm tốt mối quan hệ là được rồi.
“Em biết rồi anh họ.” Cao Vân Vân nhẹ nhàng trả lời, đôi mắt của cô ấy loé lên.
Biên tập Cao đột nhiên dừng bước…
Anh ta nhìn thấy một người phụ nữ đứng bên ngoài cửa kính, cổ họng suýt chút nữa cứng lại, aiya, chủ nhà của thầy Tiêu hoá ra là trông như vậy sao? Anh ta dường như đột nhiên hiểu được vì sao thầy Tiêu vì sao lại muốn thuê nhà… rõ ràng là có dụng ý khác.