Vô Hạn Lưu Kinh Dị: Tất Cả Đại Boss Đều Yêu Tôi

Chương 22

Biên tập Cao kiềm chế bản thân, đẩy đẩy gọng kính, hắng giọng: “Chào cô, xin hỏi nên xưng hô với cô đây như thế nào?”

“Tôi họ Thư.”

“Chào cô Thư, cô là… Ừm, chủ nhà của thầy Tiêu đúng không.” Biên tập Cao nói ra từ quan hệ khá kỳ lạ.

Ánh mắt của Cao Vân Vân vốn dĩ đang bình tĩnh, liếc nhìn về phía Thư Nhiêu, mang theo chút suy nghĩ sâu xa.

Khoé mắt Thư Nhiêu ngả ngớn, có hơi bất ngờ, Tiêu Uyên không có nói với cô còn có vụ này, nhưng có lẽ đó là lý do mà chứng nhận chủ nhà của cô ra đời, nghĩ như vậy, cô còn phải cảm ơn vị biên tập Cao này.

Vì vậy nụ cười của Thư Nhiêu càng thêm ngọt ngào dịu dàng: “Ừ, là tôi, nè, bản thảo ở đây, anh có thể kiểm tra.”

“Không cần không cần, tôi vẫn nhận ra chữ ký của thầy Tiêu. Cô Thư có muốn vào trong ngồi một lát không, uống ngụm nước, hoặc là tham quan công ty của chúng tôi.” Biên tập Cao càng thêm niềm nở. Là một biên tập đủ tư cách, làm sao lại có thể không giúp đỡ thầy Tiêu được chứ, ví dụ như thầy Tiêu muốn theo đuổi em gái này, anh ta có thể giúp đỡ chút ít…

Thế nhưng, Thư Nhiêu lại từ chối anh ta một cách rất cương quyết: “Không cần đâu, để lần khác đi.”

Biên tập Cao tiếc nuối: “Được, được, vậy thì để lần sau vậy… Nhân tiện, đây là những sản phẩm spin-off chúng tôi phát triển sách cho thầy Tiêu, cô có thể mang về một ít, còn không thì có thể đem tặng người khác.”

Thư Nhiêu liếc mắt nhìn túi sản phẩm spin-off: …

“Cảm ơn anh.”

“Không có gì không có gì.”

Biên tập Cao nhìn Thư Nhiêu rời đi trong thang máy mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong mắt anh ta có một chút hưng phấn nhiều chuyện, nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng anh ta cũng nhìn thấy chuyện bát quái của thầy Tiêu, trời ơi… Thật đúng là khiến người khác khó tin!

“Anh họ, cô ấy thật sự là chủ nhà của Tiêu Uyên à?” Cao Vân Vân đột nhiên lên tiếng, giọng điệu có chút kỳ lạ.

“Ừ, chính miệng thầy Tiêu đã nói với anh… Nhưng mà anh cảm thấy mối quan hệ của họ không đơn giản như vậy. Sao thầy Tiêu có thể đi thuê phòng được chứ, chắc chắn là vì muốn theo đuổi cô Thư.” Biên tập Cao đứng nhiều chuyện một lúc: “Em nhớ đừng có nói lung tung ra bên ngoài đấy.”

Cao Vân Vân cong cong khoé môi với vẻ khinh thường: “Em nói lung tung với bên ngoài làm gì? Anh họ, em về trường trước đây.”

“Hở? Về à, không cùng ăn tối với anh à?”

“Không ăn nữa!” Cao Vân Vân đeo cặp sách trên lưng đi thang máy xuống, cũng không thèm quay đầu lại.

Biên tập Cao bất đắc dĩ, em họ này của mình nghĩ cái gì là làm cái đó, thế nhưng, anh ta cũng hoàn toàn không biết… Cao Vân Vân muốn làm gì sau lưng mình.

Thư Nhiêu nhanh chóng phát hiện ra có người đang theo dõi mình, cũng biết là cô gái lúc nãy đi theo biên tập Cao, vừa rồi khi đối phương đang ở trên lầu, đã liếc mắt đánh giá cô vài lần, có tìm tòi nghiên cứu, suy đoán, địch ý… Đặc biệt là khi biên tập Cao nhắc đến mối quan hệ của bọn họ, đôi đồng tử của cô gái có phản ứng vô cùng lớn.

“Có muốn loại bỏ cô ấy không?” Trợ lý nhỏ hỏi.

“Không cần.” Thư Nhiêu chống cằm, xuyên qua gương chiếu hậu nhìn thấy chiếc xe đang bám sát theo phía sau: “Ta muốn xem xem rốt cuộc cô ấy muốn làm gì.”

Mặt trời chói chang, hai chiếc xe taxi dừng trước cổng toà cao ốc quốc tế BC.

“Tài xế, dừng ở đây…” Cao Vân Vân nhìn chằm chằm chiếc xe phía trước và kêu lên, nhanh chóng trả tiền xe, theo sát bước chân của Thư Nhiêu tiến vào tòa cao ốc.

Ngoại trừ các tầng cao của tòa cao ốc, các tầng dưới sẽ cho thuê theo kiểu office building, có rất nhiều người ra ra vào vào. Cao Vân Vân lợi dụng lúc hỗn loạn lẻn vào thang máy, lúc này trên đầu cô ấy còn đội thêm một cái mũ lưỡi trai được ấn xuống thấp, áo khoác cũng đã cởi ra, chỉ còn lại một chiếc áo phông in hình màu vàng.