Vô Hạn Lưu Kinh Dị: Tất Cả Đại Boss Đều Yêu Tôi

Chương 23

Thư Nhiêu quẹt thẻ xong, khoanh tay lại, đứng ở góc thang máy, làm bộ như không nhận ra Cao Vân Vân.

Chắc hẳn đối phương không biết toà nhà cao ốc này có chỗ nào đặc biệt, nếu không cô ấy cũng sẽ không tự tin đi thang máy như vậy. Cô ấy không thể nào đi lên tầng cao nhất được, mà người chơi sống ở tầng này cũng chỉ có mấy người bọn họ, bây giờ chỉ có một mình Thư Nhiêu sống ở đây, đột nhiên có một người lạ đi thang máy lên đó, làm sao có thể không nghi ngờ được chứ.

Nhưng Cao Vân Vân không hề biết… Cô ấy còn nghĩ rằng Thư Nhiêu vẫn chưa phát hiện ra, cúi đầu giả vờ nghịch điện thoại, chỉ có điều ngón tay đang nắm lấy điện thoại lại vô cùng dùng sức, trong thang máy yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hít thở căng thẳng đang nhấp nhô lên xuống của cô ấy.

Thang máy vừa mở, Thư Nhiêu nhìn về phía trước rồi bước ra ngoài.

Cao Vân Vân không di chuyển, đợi cho đến khi Thư Nhiêu đã ra ngoài, cô ấy mới nhanh chóng ấn giữ cửa thang máy, lặng lẽ bước ra, mắt nhìn thấy Thư Nhiêu bước vào cửa, rầm một tiếng, cửa chống trộm màu nâu đậm lại một lần nữa đóng chặt lại.

Cao Vân Vân nắm chặt di động, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, không sai, chính ngay tại đây, cô ấy nghe thấy lời nhắc nhở của chủ thần…

Vốn dĩ còn muốn thông qua con đường biên tập Cao, từng bước một tiếp cận khách thuê nhà trong tòa chung cư này, xem ra bây giờ không cần nữa rồi. Nhiệm vụ lần này của chủ thần cũng quá phiền phức đi, vậy mà còn bắt cô ấy phải tự tìm tận nơi nữa.

“Có chuyện gì với cô gái kia vậy…” Cao Vân Vân khó hiểu lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là cô ấy đã nhanh chân đến trước?”

Nhưng không sao, cô ấy có rất nhiều cách để có thể đoạt lại.

Bây giờ điều cô ấy phải làm là lấy thân phận của một fans cuồng đơn thuần nhiệt tình, sau đó thiết lập mối quan hệ với căn chung cư này… Lấy cô gái kia ra làm ván cầu hình như cũng là một chuyện không tồi, mặc dù cô ấy không hề thích cô gái xinh đẹp đến quá đáng này.

Ánh sáng mặt trời và tro bụi bay lơ lửng trên hành lang trống vắng, còn có một loại cảm giác nhợt nhạt âm u lạnh lẽo khiến người ta không thoải mái, đứng ở đó một lúc, càng cảm thấy sau lưng mình ớn lạnh. Cao Vân Vân tháo mũ lưỡi trai xuống, trán đã ướt đẫm mồ hôi, cô ấy không trì hoãn nữa, đi đến trước cửa chống trộm, cẩn thận nhấn chuông cửa…

Tiếng chuông vừa lanh lảnh vừa kỳ dị quanh quẩn vang vọng trong hành lang.

“Kẹt…”

Cánh cửa mở ra nhưng lại không có ai.

Cao Vân Vân vừa mới thở phào một hơi trong chốc lát lại trở nên dồn dập, cô ấy cảm thấy kì lạ, nhìn vào căn hộ trống không với ánh mắt thăm dò: “Có ai không?”

Không có ai trả lời.

Tối tăm và yên tĩnh bao phủ trong căn phòng, Cao Vân Vân chỉ có thể nghe được tiếng vang của giọng mình, không có ai cả, vậy thì vừa nãy là ai đã mở cửa cho cô ấy? Bỏ đi, vào được là đồng nghĩa với thành công rồi, cô ấy cắn môi, rảo bước tiến vào bên trong, đôi giày thể thao màu trắng dẫm lên trên sàn nhà, cô ấy lại nhìn xung quanh một lần nữa: “Xin chào, có ai không, tôi là fans của thầy Tiêu…”

Cao Vân Vân ngập ngừng thăm dò bước vài bước về phía phòng khách, đột nhiên, cô ấy có cảm giác phía sau gáy cổ mình xuất hiện sự lạnh lẽo buốt giá.

“Tôi ở đây này.” Một giọng nam trầm khàn vang lên từ phía sau cô ấy.

Cao Vân Vân kinh ngạc vui sướиɠ xoay người, lại nhìn thấy…

Cái cổ thon dài trống rỗng đang chảy máu, vết cắt dữ tợn mơ hồ, cơ thể không đầu đang đứng ở phía sau cô, đồng thời cũng từng bước tiến lại gần, giọng nói vang lên không biết từ nơi nào truyền đến: “Cô có nhìn thấy đầu của tôi ở đâu không, đầu của tôi đi đâu mất rồi…”

“A!!!”

Hai mắt Cao Vân Vân trợn tròn, trực tiếp ngã xuống đất ngất xỉu.

Tiêu Uyên: …