Thư Nhiêu đi giày cao gót bước ra từ phòng bếp, ngồi xổm trên mặt đất dùng ngón tay chọc chọc Cao Vân Vân đang ngất xỉu: “Dễ sợ thật đấy, vậy mà lại thật sự doạ cô ấy ngất xỉu, cô ấy thật sự giống với những người khác sao…”
Thời điểm Cao Vân Vân bước vào, Thư Nhiêu cũng đã nghe được lời nhắc nhở của chủ thần, nói cô ấy cũng là người chơi.
Tuy nhiên không giống với những người chơi được đưa thẳng xuống căn chung cư, những người chơi như Cao Vân Vân sẽ được sắp xếp thiết lập một thân phận liên quan đến nhân vật chính, rời xa chung cư, độ nguy hiểm thấp, nhưng độ khó của việc hoàn thành nhiệm vụ lại càng lớn. Ví dụ, cô ấy cần phải thông qua biên tập Cao hoặc Thư Nhiêu mới có thể tìm thấy được vị trí của căn chung cư.
Hơn nữa… Có thể là do tư liệu đưa đến không được đầy đủ, Cao Vân Vân chắc chắn không ngờ rằng mình lại gặp phải một cảnh tượng kinh dị như vậy.
Thật ra cô ấy gặp phải cảnh kinh dị như vậy cũng là do Thư Nhiêu đã xúi giục Tiêu Uyên. Vừa vào đến cửa, cô đã báo cho Tiêu Uyên biết có người đang theo dõi anh, sau đó hai người nhanh chóng mai phục, dụ dỗ người theo dõi tiến vào rồi dọa cho cô ấy một trận.
Nhưng thật không ngờ… Cô gái này lại yếu như vậy.
Tiêu Uyên bây giờ đã có chân rồi, cũng ngồi xổm xuống, nắm lấy tay của Thư Nhiêu, đặt nó trong lòng bàn tay mình, không muốn để cô sờ vào cô gái này.
Thư Nhiêu liếc ngang cười với anh: “Không muốn tôi chạm vào cô ấy à?”
Tiêu Uyên không có đầu, không thể gật đầu, nhưng lại trực tiếp đặt tay Thư Nhiêu lên trên ngực mình, hẳn là có ý, đừng có sờ vào mặt cô ấy, sờ tôi nè, em chưa bao giờ sờ vào mặt tôi, nên cũng không được sờ lên mặt người khác.
Ừm, cảm thấy hành động này có chút quen thuộc…
Thư Nhiêu nghĩ đến tên thư sinh nào đó lừa cô rằng ngực mình đau, muốn cô sờ sờ, còn nói gì mà qua lớp quần áo sẽ không có cảm giác, có điều da mặt tên kia dày hơn Tiêu Uyên rất nhiều, cô cảm thấy cơ bắp dưới tay mình có hơi căng cứng và run rẩy, rõ ràng là có chút căng thẳng.
Thư Nhiêu liếc mắt nhìn cái cổ trống rỗng của anh nói: “Nếu như anh có đầu, tôi cũng có thể sờ mặt anh.”
Tiêu Uyên: …
“Nhưng mà anh thật sự không có đầu sao? Rõ ràng vừa nãy nghe được âm thanh mà.” Thư Nhiêu tò mò nói, dùng đầu ngón tay của mình chạm vào hầu kết trắng lạnh của anh, mạch máu màu xanh lơ lan từ vết mổ đến phần xương quai xanh mảnh mai, máu chảy ra loang lổ cả một vùng.
Cái đầu ở trên tầng nhảy nhót.
Vừa khát vọng lại vừa kiềm chế.
Đầu ngón tay cô di chuyển lên trên một chút nữa là có thể chạm vào chiếc cằm lạnh như băng của anh, vành tai, hoặc là đôi mắt. Những nơi nào cô chạm vào máu sẽ chảy ra, nhưng cho dù có là máu, cũng không nóng bỏng bằng ngón tay của cô. Sự nóng bỏng ấy đủ để hoà tan đi tất cả bóng tối lạnh lẽo cứng chắc ở trên người anh… Thật đáng tiếc, bây giờ đầu của anh lại không ở trên cổ, anh muốn đợi thêm một lúc, lại thêm một lúc nữa.
Còn có thể nhẫn nại bao lâu?
Anh cũng không biết được.
Cuối cùng cô cũng sẽ nhìn thấy bóng tối mà anh muốn che giấu đi… Tất cả, mọi thứ.
“Bỏ đi vậy, đợi lúc anh nào muốn thì lại cho tôi xem vậy.” Mắt Thư Nhiêu sáng lên, cô vỗ vai anh, dịu dàng nói.
Cô nói xong thì muốn đứng dậy, vừa rồi cứ ngồi xổm mãi, lúc vào còn chẳng thay giày, cô vẫn đeo đôi giày cao gót quai mỏng, Thư Nhiêu chưa quen lắm, ngồi một lúc rồi đứng dậy, cô thấy bắp chân tê dại.
Tiêu Uyên lại tưởng cô không vui, thân thể không đầu hoảng loạn, muốn kéo cô lại, vừa kéo đã khiến chân Thư Nhiêu lảo đảo. Tiêu Uyên sợ cô chạy, anh trực tiếp ôm cô lên, lúc ôm còn cẩn thận, cánh tay không dám quá lỏng cũng không dám quá chặt, sợ làm bẩn quần áo cô, anh ôm một lát rồi lại đặt cô lên sô pha.