Thư Nhiêu: ...
Rõ ràng người ép buộc ôm cô lên là anh nhưng Tiêu Uyên lại bày ra dáng vẻ vô tội, ngồi nghiêm chỉnh, không có đầu vẫn rất đáng yêu, l*иg ngực đối diện với cô giống như thực sự mọc ra đôi mắt nhìn cô chằm chằm.
“Sao anh lại đột nhiên ôm tôi lên?” Thư Nhiêu hầm hừ nói, cô hơi nghi hoặc nhưng cũng không dám cựa quậy lung tung.
Sau đó khi cô vừa hỏi xong, một cái đầu đẹp trai rơi từ trên trần nhà xuống, mặc dù tóc mái dài che đi khuôn mặt, trên mặt còn có vết máu nhưng Thư Nhiêu vẫn có thể nhìn ra sống mũi cao thẳng, đường nét khuôn mặt rõ ràng, thấy rõ cái đầu rơi từ trên trời xuống rất tuấn tú, không có gì bất ngờ, đây chính là đầu Tiêu Uyên.
Cái đầu lăn lăn, lăn đến mắt cá chân Tiêu Uyên mà mắt cá chân anh lại đối diện với Thư Nhiêu, thế là cái đầu rục rịch, hơi lăn, muốn cọ vào mắt cá chân cô.
“Cho em xem, em đừng đi.” Giọng anh khàn khàn, mang theo chút trong sáng của thiếu niên.
“Anh đặt đầu vào trước đã, cúi đầu như này để nói chuyện rất mệt.” Thư Nhiêu ấn ấn sau gáy: “Tôi không muốn đi, tôi có thể đi đến đâu được chứ.”
Hai tay Tiêu Uyên mò cái đầu, đặt nó lên vết cắt trên cổ mình, xoay xoay hai vòng mới như đặt đúng chỗ, anh ấn xuống: “Vừa rồi em muốn đi.”
Khuôn mặt anh lạnh lùng, không có chút cảm xúc nào, đẹp thì có đẹp đấy, nhưng mà lại toát ra chút trắng bệch quỷ dị, nhất là đôi mắt như bàn đêm đen thiêu đốt, rõ ràng không tức giận nhưng lại nồng nhiệt như muốn nuốt chửng cô.
“Ồ...” Thư Nhiêu nghĩ, có lẽ đối với anh mà nói cách xa anh chính là rời đi: “Vừa rồi tôi chỉ muốn đổi dép lê thôi.”
Tiêu Uyên cụp mắt, che đi sự u ám dưới đáy mắt: “Tôi giúp em.”
Anh cúi người, ngón tay chạm vào cổ chân trắng nõn, mảnh dẻ của Thư Nhiêu. Anh đã muốn chạm tới nơi này từ lâu rồi, đầu ngón tay lạnh lẽo trượt dọc theo dây giày khảm kim cương giả tinh xảo, cởi khóa kim loại, lạnh đến mức Thư Nhiêu run rẩy, cô muốn rụt chân về nhưng anh lại túm chặt mắt cá chân cô: “Chỉ một lát thôi là được rồi.”
Sau khi tháo khóa kim loại, đôi giày cao gót bị lỏng ra, để lại một vết hồng nông nông trên mu bàn chân cô.
Tiêu Uyên cẩn thận chạm vào, anh biết bên dưới vết hằn hồng hồng kia là dòng máu ấm nóng đang chảy, không giống anh, máu cô sinh ra từ mặt trời còn máu của anh chỉ có thể ở trong phòng trọ u ám không ánh sáng này ngày một khô cạn...
“Lấy dép cho tôi với.” Thư Nhiêu đẩy anh, chân bị khối băng quấn lấy sắp lạnh chết mất rồi.
Tiêu Uyên đang muốn đứng dậy, Thư Nhiêu lại liếc nhìn Cao Vân Vân nằm trên đất: “Có phải chúng ta nên ném cô ấy đi trước không?”
Tiêu Uyên quay đầu, hơi nghi ngờ, không gϊếŧ chết luôn sao?
“... Cô ta, không cần.” Thư Nhiêu lắc đầu, cô vừa kết hợp lời nhắc nhở của chủ thần với tin tức từ trợ lý nhỏ. Nếu như mượn tay Tiêu Uyên để đào thải Cao Vân Vân thì sẽ không có vấn đề gì, chủ thần sẽ hỗ trợ dọn giúp nhưng thực tế mỗi một người chơi đều phụ trách một bản đồ có liên quan đến mục tiêu công lược, nếu trong khoảng thời gian ngắn, tỉ lệ đào thải quá cao, có lẽ chủ thần sẽ thả người chơi mới vào để cho đủ quân số, đương nhiên chuyện này cũng chưa chắc chắn.
Thư Nhiêu cảm thấy so với những người chơi mới xa lạ, thực ra có thể để Cao Vân Vân ở lại thêm một thời gian nữa.
Bởi vì Thư Nhiêu nói không cần đào thải nên Tiêu Uyên cũng chẳng có ý kiến. Anh trực tiếp kéo người ném ra, không phải bản thân anh động thủ mà là dùng đạo cụ cánh tay khác, nó cùng một bộ với cái đầu Thư Nhiêu nhìn thấy lúc vào bếp. Lúc ở nhà, có khi không muốn động tay, anh sẽ dùng thi thể đạo cụ kia làm cho mình.
“Đây cũng là tay anh sao?” Thư Nhiêu thắc mắc.
Bây giờ nói với cô thực ra Tiêu Uyên có ba đầu sáu tay, nói không chừng cô cũng sẽ tin tưởng, thế giới kinh dị, cái gì cũng có khả năng.