“Không phải.” Tiêu Uyên nói ngắn gọn, anh đến huyền quan lấy dép lê cho Thư Nhiêu.
Thư Nhiêu dùng hai bàn chân nhỏ trắng như tuyển nhấc đĩa hoa quả trên bàn trà vào lòng mình, tư thế cực kỳ lười biếng, cô chậm rãi bóc quýt, nước quả cam cam từng chút một nhuộm lên ngón tay trắng như sứ.
Đột nhiên cô cảm nhận được chân phải lạnh lẽo, liếc mắt xuống, suýt nữa cô bị dọa nhảy khỏi sô pha...
Chân bạch tuộc từ đâu tới đây!!!
Thư Nhiêu tái mặt, co ro lại vào ghế, chân bạch tuộc trơn trượt ướŧ áŧ kia ngoe nguẩy, lại còn quấn lấy cổ chân cô, không chỉ quấn mà còn xoa xoa hai vòng, cảm giác đó khiến cô nổi cả da gà.
Trợ lý nhỏ: “Nhiêu Nhiêu, chú ý hình tượng...”
“Cần hình tượng làm gì! Lông của ta dính vào rồi!”
“Bây giờ cô không có lông...”
“Nhưng bản thể của ta vẫn là mèo! Mèo yêu cũng có thứ căm ghét.”
“Nhưng hình như cô phải xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với khách thuê trọ...”
Thư Nhiêu: “...”
Tâm trạng Thư Nhiêu phức tạp, xoắn xuýt, còn chưa xoắn xuýt xong, cô đã cảm thấy một thứ khác cũng ẩm ướt, nho nhỏ, nhũn nhũn dính vào quai hàm mình rồi gãi gãi cái cằm mảnh mai của cô, thậm chí nó còn ngo ngoe muốn chạm vào động mạch cổ có máu đang lưu thông.
Mà hơi thở lạnh lẽo phả vào vành tai nhạy cảm của cô, giọng nói ngả ngớn, mang theo hơi thở: “Tiêu Uyên, đồ nhát gan này chính là chủ nhà mà anh chọn?”
“Nói ai nhát gan đấy?” Thư Nhiêu tức giận quay đầu lại, khóe mắt bởi vì cảm xúc phật phồng mà đỏ lên, giống như hoa đào mới nở.
Hai người dựa vào nhau rất gần, mũi gần như chạm nhau.
Ánh mắt người đàn ông hơi cứng lại.
Thư Nhiêu ngẩn ra, tên đột nhiên xuất hiện phía sau cô giống hệt Tiêu Uyên, nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt, so với bề ngoài u ám của Tiêu Uyên, người đàn ông này rất sạch sẽ. Mặc dù da trắng bệch không màu máu nhưng mặt mũi sáng sủa dính chút tà khí, đôi mắt thoạt nhìn như có hứng thú nhưng thực chất lại lạnh lùng, anh ta tràn đầy sức sống hơn Tiêu Uyên.
... Hừ, mặc dù anh ta với Tiêu Uyên đều là một người nhưng anh ta dùng chân bạch tuộc để chạm vào cô thì vẫn cứ là đáng ghét.
Người đàn ông nhìn thấy chính diện khuôn mặt Tiêu Uyên, anh ta ngẩn ra rồi nhướn môi, cười như không cười: “Ngoại trừ cô ra còn có ai nữa? Thực sự không biết sao anh ta lại chọn cô, còn giúp cô dọa người khác...”
Thư Nhiêu đột nhiên nhìn anh ta rồi kiên định: “Anh trẻ con thật đấy, có phải anh cố ý muốn cãi nhau với tôi không?”
Sắc mặt người đàn ông mất tự nhiên: “Chả hiểu cô đang nói gì hết...”
“Thật không?” Thư Nhiêu nhướn mày.
Rõ ràng vừa nãy cô nghe thấy tiếng thông báo mở khóa của chủ thần: [Khách thuê số Tạ Cửu Lâu: Kỳ Tu. Nghề nghiệp: livestream chơi game]. Theo như suy đoán, không phải người chơi nhìn thấy khách thuê là mở khóa khách thuê mà khách thuê này phải có liên hệ nào đó với người chơi thì mới có tin tức cơ bản để mở khóa.
Thế nên... Mặc dù Kỳ Tu trước mắt còn chưa công nhận cô là chủ nhà nhưng trên một mức độ nào đó, nhất định anh ta đã chấp nhận cô. Nếu không chân bạch tuộc của anh ta sẽ không chỉ chậm rãi quấn lấy cổ chân cô.
“Đây chính là sự kiêu ngạo mà nhân loại hay nói.” Thư Nhiêu lặng lẽ hỏi trợ lý nhỏ.
Trợ lý nhỏ: “Chắc là thế, cô không ghét anh ta nữa...”
“Cũng không phải, anh ta không có ác ý thì ta sẽ không tức giận, chẳng qua là... ta vẫn ghét bạch tuộc.” Cô là một con mèo nhỏ yêu ghét rõ ràng, trong yêu giới, có loài yêu trời sinh đã thế, Thư Nhiêu không thể vì bản thân không thích mà đi kỳ thị người ta, thế nên, cô duy trì khoảng cách thích hợp là được rồi.
“Đừng chạm vào cô ấy.” Tiêu Uyên bước qua, trầm giọng: “Cô ấy không thích.”
Kỳ Tu nhếch môi: “Được rồi, tôi là người khiến người ta chán ghét nhất, có điều anh bảo cô ấy buông xúc tu của tôi ra trước đi...”