Không biết Thư Nhiêu mình đã túm xúc tu quấn quanh chân mình lên từ bao giờ, không chỉ túm, cô còn dùng ngón tay nắn những giác mυ'ŧ nhỏ ở trên, không chỉ nắm mà còn nhẹ nhàng xoa xoa, khuôn mặt nhỏ bạnh ra, cô nghiêm túc “trả đũa”, mặc dù không thích thứ nhớt nhớt trên tay nhưng cô vẫn nhịn xuống.
Kỳ Tu nghiến răng, nếu như có thể đỏ mặt, e là lúc này mặt anh ta đã ửng hồng rồi, có lẽ người khác không rõ nhưng đối với Kỳ Tu mà nói, giác mυ'ŧ trên xúc tu rất mẫn cảm.
Nhưng Thư Nhiêu không biết, cô còn cho rằng mình nắm được điểm yếu của Kỳ Tu.
Hiển nhiên Tiêu Uyên cũng có thể cảm nhận được Kỳ Tu run rẩy như bị điện giật, anh khẽ cắn môi, nắm cổ tay Thư Nhiêu: “Nhiêu Nhiêu, đừng nhéo anh ta nữa.”
Nếu anh muốn có cảm giác như thế thì trực tiếp để Nhiêu Nhiêu xoa nắm mình là được rồi, như vậy còn thoải mái hơn.
“Ừ.” Thư Nhiêu cảm thấy cũng tàm tạm rồi, cô buông tay, liếc Kỳ Tu rồi nói: “Chúng ta huề nhau. Sau này anh mà còn quấn tôi nữa, tôi sẽ làm thế với anh.”
Kỳ Tu: ...
Kỳ Tu đã thu xúc tu của mình lại gọn gàng rồi, khuôn mặt đẹp trai có hơi phức tạp. Anh ta và Tiêu Uyên và một bản thân khác của anh ta có cảm xúc tâm lý giống nhau, anh ta có thể cảm nhận được tâm trạng nhấp nhô của Tiêu Uyên, biết Tiêu Uyên có hảo cảm mãnh liệt và cả tâm lý chiếm hữu cô gái trước mặt này.
Tiêu Uyên thừa nhận cô là chủ nhà, anh ra cũng không có suy nghĩ phản đối.
Nhưng cảm xúc cách không khí hoàn toàn khác với cảm xúc khi thực sự thấy cô.
Nhịp tim của cô còn mãnh liệt hơn lúc anh ta cảm nhận được từ Tiêu Uyên... Chỉ là xuống tay cũng độc ác quá.
Kỳ Tu lặng lẽ xoa giác hút bị Thư Nhiêu nhéo mấy nhát, may mà tay cô mềm mại, đau thì cũng không đau ngược lại, ngược lại còn hơi thoải mái... so với xúc tu trượt trên chân cô còn thoải mái hơn.
Nhưng mà, hừ, anh ta không công nhận cô nhanh thế đâu.
Xúc tu giấu sau người không chịu sự khống chế của chủ nhân, nó vui vẻ khẽ đung đưa.
“Tiêu Uyên, anh lau cho tôi đi... Khó chịu quá, dính cả vào chân rồi.” Thư Nhiêu dựa vào sô pha như không xương, cô lười biếng gọi.
Tiêu Uyên trực tiếp lấy khăn lông qua, đặt bắp chân trắng nõn của cô lên đùi mình, chiếc khăn được quấn lên bàn tay to, anh lau sạch toàn bộ chất nhầy dính trên chân cô.
Ngón tay Kỳ Tu nhét vào trong túi bất động, anh ta lạnh lùng nhìn, xúc tu sau lưng vặn vẹo thành một bánh quẩy tự kỷ.
Tiêu Uyên lau sạch chân cho Thư Nhiêu, gấp khăn lại, nhét vào trong tay cô, rồi gỡ cánh tay của mình xuống đưa cho cô, sau đó đôi mắt đen như mực cứ vậy nhìn chằm chằm vào cô một cách mong đợi.
Thư Nhiêu: “...”
Đúng là khách trọ tốt biết chăm lo việc nhà và cần kiệm, dùng khăn xong không bỏ đi, gấp lại vẫn có thể dùng để lau máu.
Cô đã quen với việc thỉnh thoảng Tiêu Uyên lại đòi thù lao, dù sao mấy ngày này cô cũng không ít lần sai khiến anh giúp cô làm này làm kia, cho nên với những yêu cầu nhỏ mà anh đề xuất, cơ bản cô đều sẽ đáp ứng.
Vẻ mặt Tiêu Uyên vẫn bình tĩnh, tâm trạng vui vẻ nhìn Thư Nhiêu lau tay cho anh.
Kỷ Tu không được ai để ý tới: “...”
Anh ta cẩn thận giơ xúc tu ra, bò lên sô pha, dường như muốn thu hút sự chú ý của Thư Nhiêu một lần nữa, nhưng lại bị ánh mắt của Tiêu Uyên ngăn lại. Kỷ Tu không vui mím môi, xúc tu đập mạnh xuống nền nhà, thiếu nữ cũng không có ý định quay đầu nhìn anh ta, vừa hay điện thoại rung lên mấy cái, Kỷ Tu cầm lên nhìn, nói ngắn gọn: “Buổi tối tôi lại tới.”
Nói rồi, biến mất ngay tại chỗ, chạy về tầng trên.
Tiêu Uyên liếc nhìn chỗ anh ta biến mất.
“Sao vậy?” Thư Nhiêu tò mò hỏi.
“Không có gì.”
Đợi khi Kỷ Tu kết thúc buổi livestream thì Thư Nhiêu đã đi ngủ từ lâu rồi, chắc không cần nói lại nữa đâu, Tiêu Uyên thầm nghĩ.