Tiêu Uyên không nói gì cả, Thư Nhiêu cũng không hỏi thêm nữa, chỉ thuận theo Kỷ Tu hỏi về chuyện của những khách trọ: “Người vừa rồi… Chính là một trong những khách trọ các anh sao? Trông có vẻ hơi khác với anh.”
Tiêu Uyên gật đầu: “Anh ta có thể ra ngoài, chỉ là tính cách không được tốt lắm. Nhưng không hề ghét Nhiêu Nhiêu đâu…”
Anh vẫn giúp Kỷ Tu nói vài lời, dù sao đó cũng là mình, Kỷ Tu được phân tách ra từ mặt công kích của bản thân, tính cách sẽ hướng ngoại hơn, nhưng cũng khá bất ổn.
“Tôi biết.” Thư Nhiêu cong chân ôm lấy đầu gối, rồi co ngón chân lại: “Nếu anh ta ghét tôi, thì sẽ không chỉ như hiện giờ thôi đâu.”
Tiêu Uyên nghiêm túc gật đầu, đổi lại là mấy người trước đây, sao có thể sống sót từ dưới tay Kỷ Tu được.
Thư Nhiêu ngừng lại, ánh mắt rơi lên khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Uyên, môi hơi hé mở: “Tôi có thể hỏi một câu không?”
“Ừm.”
“Tại sao các anh lại biến thành như hiện giờ?”
Con ngươi đen láy của Tiêu Uyên co lại, lông mi dày dài khẽ rủ xuống, che đi vực sâu không thể chạm tới, bóng tối lạnh lẽo lại bao trùm lấy anh, biến thành những vết hằn sâu trên người anh, khó mà cọ sạch được.
Tại sao?
Tại sao lại biến thành như hiện giờ?
Bất kể anh cố nhớ lại thế nào, cũng không thể nhớ được, trong trí nhớ chỉ có nỗi đau đớn thấu xương, còn có màu máu u ám...
Dù là linh hồn, hay là trái tim, dường như đều thiếu mất một thứ quan trọng, lỗ hổng ấy cứ la hét ầm ĩ.
Bọn họ không hiểu tại sao mình lại đau đớn, không hiểu sống như vậy có ích gì, cũng không biết tại sao mình lại khiếm khuyết. Nếu như có thể quên sạch mọi thứ thì cũng thôi đi, nhưng lại để bọn họ nhớ rõ những ký ức đau đớn vỡ vụn đó, người cha tàn bạo, người mẹ yếu ớt, bị bạn bè coi thường bắt nạt, tuyệt vọng vĩnh viễn mắc kẹt trong tuyệt vọng, và thời gian của bọn họ mãi mãi dừng lại trong bóng tối.
Giống như… Câu chuyện Tiêu Uyên viết đi viết lại trong tiểu thuyết.
“Không nhớ nữa… Đau.”
Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của anh, đột nhiên rỉ ra một giọt máu, lướt qua gò má, rơi vào bộ quần áo cotton màu đen, vết thương ở cổ, vết cắt ở tay cụt, đều bắt đầu chậm rãi rướm máu.
Thư Nhiêu đã từng thấy anh chảy máu rất nhiều lần, nhưng chỉ có lần này, cô mới cảm nhận được nỗi bi thương mãnh liệt, khiến tâm trạng của cô cũng tệ đi...
“Không nhớ được thì bỏ đi.” Thư Nhiêu giơ tay lau máu ở khóe mắt anh, nói một cách dịu dàng và chắc nịch: “Còn có tôi mà, tôi sẽ giúp các anh tìm được.”
“Này!” Cô khẽ hô một tiếng.
Tiêu Uyên đột nhiên kéo cô vào lòng, hai cánh tay vòng qua lưng cô, dùng sức ôm chặt, đặt cái đầu đầy tóc dính máu cọ lên bả vai cô, giọng nói cực kỳ ấm ức: “Đau...”
Thậm chí Thư Nhiêu còn cảm thấy bắp thịt trên cánh tay anh đang dùng sức, không biết là do đau, hay là do không muốn để cô rời đi mới dùng sức, dính sát vào quần áo của cô, đến mức làn da ở phía sau lưng cũng trở nên lạnh toát. May mà cô chịu được lạnh hơn người bình thường, nếu không thì e rằng thật sự không chịu nổi: “Anh bỏ tôi ra trước có được không, đau ở đâu, tôi giúp anh xem?”
Tiêu Uyên ôm cô, im lặng.
Thư Nhiêu: “...”
Được rồi, anh không muốn buông.
“Nhiêu Nhiêu rất ấm, thoải mái.” Những sợi tóc ngắn nhỏ của Tiêu Uyên lướt qua cổ cô, không biết là cố ý hay vô tình, cần cổ trắng nõn của cô dính mấy vệt máu đỏ tươi, chỉ là cô không thấy được.
Thư Nhiêu: “Vậy cho anh ôm thêm mười phút nữa.”
“Mười lăm phút.”
“... Được rồi.”
...
Còn Kỷ Tu mở livestream game có trong phòng ở trên tầng, tuy không được ôm, nhưng vì cảm xúc của Tiêu Uyên đột nhiên bùng nổ, nên cảm xúc của anh ta cũng đột nhiên bùng nổ, Tiêu Uyên đau, thì anh ta cũng đau đấy!
Vốn anh ta đang livestream yên ổn, tuy hôm nay anh ta đấu hơi hung hãn chút, nhưng fans cũng chưa cảm thấy có gì không ổn, nhưng cũng nhận ra hình như streamer có chuyện gì đó, nhưng cũng không nghĩ ra là rốt cuộc có chuyện gì có thể khiến cảm xúc của Kỷ Tu dao động.