Giọng nói khàn khàn của anh ta vô cùng quyến rũ người, đôi mắt hiếm khi ngoan ngoãn hơi lóe lên ánh sao sắc bén trên trời đêm.
Xúc tu của anh ta ngo ngoe, muốn quấn lấy phần tóc mai đang che mất tai cô.
Tiêu Uyên không vui, anh lặng lẽ tách cái l*иg ngực ngày càng đến gần của Kỳ Tu ra, sau đó hai tay tay nâng cái đầu lên, ấn lại về cổ, nhìn chằm chằm Kỳ Tu rồi lạnh lùng nói: “Tối nay Nhiêu Nhiêu phải ở phòng tôi.”
Cả đầu Thư Nhiêu toàn dấu chấm hỏi, cô bảo muốn đến phòng anh từ bao giờ?
Kỳ Tu híp mắt, khó chịu.
Thư Nhiêu cảm thấy trong tình huống bản thân cô không biết gì, không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ, cô nhíu mày, cố gắng suy nghĩ, đợi đã, tại sao cô lại phải lựa chọn một trong hai cái này?
“... Các anh, đợi đã, tôi có phòng của mình, hơn nữa hôm nay tăng ca mệt muốn chết, tôi muốn về phòng ngủ.” Thư Nhiêu đẩy hai người rồi nói.
Hai người bất ngờ im lặng, vài giây sau, Tiêu Uyên nói: “Nhiêu Nhiêu, thang máy hỏng rồi.”
Thư Nhiêu: “???”
“Thang máy hỏng lúc nào...”
“Thì hỏng rồi ấy, cô không xuống được đâu.” Kỳ Tu đè nụ cười trên môi lại: “Chọn anh ta hay chọn tôi?”
Thư Nhiêu: “...”
“Không được, quần áo ngủ, bàn chải đánh răng, sửa rửa mặt của tôi đều ở dưới lầu, còn có cả chăn với đệm tôi yêu quý nhất, hai người con như thế nữa, lần sau tôi sẽ không lên lầu đâu.” Thư Nhiêu chán ghét nói, bàn tay mảnh khảnh nhéo eo Tiêu Uyên, cứng thật đấy, không nhéo được, cô bực mình: “Anh mau sửa lại thang máy cho tôi, ai làm hỏng thì người đấy sửa.”
“...” Tiêu Uyên ngồi im bất động, lần đầu tiên anh né tránh ánh mắt Thư Nhiêu.
Không phải muốn sửa mà là muốn bị Thư Nhiêu nhéo, rất thoải mái.
“Đừng có vờ vịt không hiểu... Hai người các anh.” Thư Nhiêu trợn mắt nhìn hai người, bây giờ muốn làm boss kinh dị mất lý trí, không biết sửa thang máy cũng muộn rồi: “Dù sao thì hôm nay không được, thả tôi xuống đi, ngày mai tôi lại lên.”
Tiêu Uyên với Kỳ Tu nhìn nhau, hai người cân nhắc một lát, cuối cùng vẫn là không tình nguyện “sửa” lại thang máy.
Thực ra thang máy hỏng hay không hỏng cũng chỉ là chuyện trong suy nghĩ của họ.
Ngày tháng còn dài, hôm nay bỏ đi vậy...
Thư Nhiêu cũng sợ bây giờ còn không chạy, lát nữa sẽ chạy không thoát, cô vội đứng dậy, thu ác linh đã bị phớt lờ một lúc lâu vào, bước vào thang máy rồi xuống lầu, Tiêu Uyên với Kỳ Tu đứng ở cửa thang máy nhìn cô đi xuống, thoạt nhìn thì vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, không ngờ tới thực tế, suy nghĩ của họ lại...
Thư Nhiêu vừa mới đi, hai người nhìn nhau.
“Tôi phải đi xem Thư Nhiêu.” Tiêu Uyên tự mình nói xong sau đó biến mất tại chỗ.
Kỳ Tu: “...”
Lại bị Tiêu Uyên giành trước một bước, Kỳ Tu tức đến xuýt nữa thắt xúc tu lại, lúc này một khách thuê mặc tây trang nho nhã ôm hộp gà rán đi qua, hắn nhìn Kỳ Tu rồi hỏi: “Anh đang làm gì thế?”
Kỳ Tu im lặng, sau đó quay đầu lại: “Thương Yến, anh có thể phá bỏ cấm chế của Tiêu Uyên không?”
Thương Yến đẩy kính, dáng vẻ không dính khói lửa nhân gian như trước, hắn nhìn Kỳ Tu sau đó im lặng quay đầu rời đi.
Kỳ Tu: “...”
Anh ta nhìn ra Thương Yến khinh bỉ mình.
“Anh nói gì đi chứ, sao lại quay đầu rời đi như thế.”
“...” Thương Yến quay lưng lại với anh ta: “Tôi đói rồi.”
Kỳ Tu: “...”
Được rồi, anh ta muốn liên minh với Thương Yến, thằng ranh này lại chỉ biết nói đói rồi, lẽ nào hắn thực sự không bị cảm xúc của Tiêu Uyên ảnh hưởng chút nào sao?
Thư Nhiêu quay trở lại làm việc, bởi vì tối qua cô làm được nửa chừng thì bỏ dở, thế nên có không ít người phàn nàn về cô, như thể cuối cùng bọn họ cũng đã túm được bím tóc của cô vậy. Nhưng cô đều bỏ tất cả ngoài tai và làm như không nghe thấy, không bỏ dở giữa chừng thì ở lại đó làm bạn với thứ ác linh kia à, cô đâu có bị ngu.