Vô Hạn Lưu Kinh Dị: Tất Cả Đại Boss Đều Yêu Tôi

Chương 38

Kỳ Tu bĩu môi: “Tôi biết ngay mà…”

“Tôi đói rồi.” Ánh mắt vô cơ đen tối của Thương Yến nhìn qua bọn họ, dường như đang thông báo cho bọn họ. Không biết có phải là do Thư Nhiêu ảo giác hay không, dường như cô nhìn thấy bụng Thương Yến có một vật đen như mực đang động đậy, chẳng lẽ là cô nhìn lầm rồi sao?

Thương Yến thông báo bản thân đói bụng xong lập tức đi thẳng vào phòng bếp.

Khi đi ngang qua trước mặt bọn họ, Thư Nhiêu nhìn qua một tay khác của hắn, hình như đang cầm một cái family bucket của một thương hiệu gà rán nào đó: “...” Cũng là một khách thuê kỳ quái gì đâu.

Tuy nhiên có vẻ đối phương coi thường cô hơn Kỳ Tu, nghe nói thân phận của hắn là một giáo sư đại học.

“Anh ta sẽ đi nấu à?” Thư Nhiêu chớp mắt, kinh ngạc hỏi.

Đầu của Tiêu Uyên ở trong lòng ngực Thư Nhiêu lăn qua lăn lại, nói: “Anh ta không biết.”

Hả?

“Anh ta ăn sống.” Kỳ Tu nói: “Không làm lủng ruột được đâu.”

Thư Nhiêu: “...”

Thật sự là một thói quen không thể ngờ tới, cô còn không thích cơ.

Trước đó Thư Nhiêu cũng mua đồ ăn để nấu bỏ vào tủ lạnh cho Tiêu Uyên, để trả lại nguyên liệu cô lấy lúc đầu, nhưng cô không ngờ nhiều nguyên liệu nấu ăn phong phú như vậy lại bị ăn tươi nuốt sống, còn bị khách thuê lịch sự văn nhã ăn tươi nuốt sống, phải nói Thương Yến ở trong mắt cô là người có khí chất thư sinh nhất trong ba người còn lại.

Nhưng thư sinh không có lạnh lùng đến thế, lạnh lùng như vậy… Giống một cái hố đen.

Thư Nhiêu mím môi, chớp chớp đôi mắt sáng ngời, bỗng nhận ra đây là một vấn đề khó giải quyết, mặc dù Thương Yến cho phép cô vào chung cư, nhưng không chấp nhận cô, ở trong mắt anh, có lẽ bản thân không có cảm giác tồn tại.

“Mọi người có biết anh ấy thích gì không?” Thư Nhiêu nhẹ giọng hỏi.

Xúc tua phía sau Kỳ Tu lặng lẽ run lên, anh ta lười biếng dựa vào ghế sô pha, một tay đặt phía sau Thư Nhiêu, nhướng mày: “Cô nói ai, Thương Yến?”

Tiêu Uyên không vui, bắt đầu chảy máu, cọ vào người cô: “Nhiêu Nhiêu còn chưa hỏi tôi.”

Thư Nhiêu: “...”

“Còn có tôi.” Kỳ Tu cũng chen tới, liếc mắt nhìn cô.

“Vậy mọi người thích cái gì?” Thư Nhiêu ngoan ngoãn hỏi.

Tiêu Uyên: “Tôi thích Nhiêu Nhiêu ở cùng tôi, làm gì cũng được.”

Có thể sờ tôi càng tốt.

Kỳ Tu: “Tôi có thể dùng xúc tu làm cô không?”

Thư Nhiêu: “Không thể…”

Kỳ Tu nhìn vẻ mặt của cô thì hiểu: “Vậy lần sau chơi game cùng tôi.”

Thư Nhiêu nghe vậy lập tức trở nên hưng phấn: “Chơi game thì được!”

Nghe nói con người có rất nhiều trò chơi thú vị, nhưng cô không có nhiều thời gian để chơi, bởi vì phần lớn thời gian của cô đều dành để cày phim với xem Tiêu Uyên viết tiểu thuyết trinh thám, nên không có thời gian chơi game chỉ có thể chơi một chút trước khi đi ngủ.

Nhưng mà Thư Nhiêu vẫn nhớ rõ mục đích lúc đầu của mình, sau khi hỏi hai người thích gì, cô chớp chớp mắt hỏi: “Bây giờ có thể nói cho tôi biết Thương Yến thích gì không?”

Nghe thế, Tiêu Uyên vùi đầu vào lòng Thư Nhiêu, lặng lẽ nhìn cúc áo sơ mi trắng của cô rồi dán vào, một cánh tay quấn lấy lòng bàn tay Thư Nhiêu, không nói gì, có điều cả người đều toát ra vẻ khó chịu. Còn Kỳ Tu thì càng thẳng thắn hơn, xúc tu lắc lư trước mặt Thư Nhiêu uy hϊếp: “Lẽ nào cô không nên lấy được sự chấp nhận của tôi trước sao?”

Anh ta còn chưa thoải mái thừa nhận cô đâu, sao cô có thẻ ném anh ta để đi móc nối quan hệ với cái hố đen Thương Yến kia chữ.

Không được, anh ta không vui.

Thư Nhiêu không ngờ rằng mình còn gặp phải chướng ngại này, đôi mắt tròn xoe vô tội khẽ chớp, cô hơi khổ não, nghĩ một lát, cô làm nũng: “Anh còn muốn tôi chơi game với anh không? Nói cho tôi biết đi, ngày mai tôi sẽ chơi với anh mà.”

Nghe thế, Kỳ Tu đột nhiên ghé sát vào tai Thư Nhiêu, anh ta cúi đầu, cách hàng tóc mai của cô, nụ cười đầy vẻ xấu xa: “Bây giờ cũng có thể, bây giờ cô chơi game với tôi, tôi sẽ lập tức nói cho cô biết.”