Vô Hạn Lưu Kinh Dị: Tất Cả Đại Boss Đều Yêu Tôi

Chương 37

“Không được.” Kỷ Tu quả quyết.

“Từ từ… Kỷ Tu, xúc tua của anh bò đến chỗ nào vậy.”

Kỷ Tu làm như không có chuyện gì: “Nó thích quần áo của cô, còn giúp cô chỉnh lại phần dưới không được sao?”

Thư Nhiêu: “… Không được.”

“Ừm.” Kỷ Tu làm bộ không nghe thấy, đang làm gì thì tiếp tục làm đó.

“Tiêu Uyên… Vì sao anh lại để đầu mình vào tay tôi vậy?”

“Tôi sợ bóng tối.”

Cơ thể không đầu ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, chiếc đầu được Thư Nhiêu cầm trong ngực còn cọ cọ lên bụng cô, nhắm mắt lại, làm bộ như thể rất sợ tối.

Thư Nhiêu:… Sợ tối vậy thì sao không bật đèn hả?!

Thư Nhiêu vội vàng trấn áp hai người, nhìn trái nhìn phải, cũng không biết trong bóng tối có thể nhìn thấy mắt của mình được không, chắc là có thể nhìn thấy được, nếu không Tiêu Uyên làm sao có thể đưa đầu anh vào trong lòng cô một cách chính xác như vậy?

“Tôi có thứ muốn cho mọi người xem.”

Kỳ Tu xoa mùi trên quần áo mình, nhưng lại không có chút dễ chịu: “Cái gì?” Anh ta lén lút bôi chất nhầy lên đó.

Thư Nhiêu núp sau lưng anh ta, ác linh đen tối bị ném ra ngoài.

Tiêu Uyên: “...”

Kỳ Tu: “...”

Có phải vừa rồi bọn họ nhìn thấy thứ gì đó không? Nhưng chỉ là thoáng qua, không thể khiến người ta nhìn rõ ràng.

Ác linh đang lảng vảng ở trong phòng khách phát hiện mình đang ở một môi trường xa lạ, con ngươi đẫm máu của nó căng thẳng co lại hai lần, sau đó nó bắt đầu nổi cơn thịnh nộ và hét lên khàn khàn: “A… a! Ăn.. đói…”

“Ác linh?” Cả hai người đồng thanh nói.

“Tôi ghét mùi của nó.” Kỳ Tu cau mày, dường như rất không thoải mái, dùng tay đẩy ác linh ra xa, ngăn cản nó lại gần.

Thân thể Tiêu Uyên bắt đầu rỉ máu, hiển nhiên anh cũng không thích ác linh này.

“Sao cô lại bứng nào về đây vậy?” Kỳ Tu vô cùng khó hiểu nhìn Thư Nhiêu: “Tôi chưa bao giờ thấy qua ác linh cả, nếu ở bên ngoài có ác linh, chẳng lẽ những người trước đó đều bị ác linh gϊếŧ chết sao?”

“Trước mắt vẫn chưa rõ ràng lắm, cũng có thể là tàn sát lẫn nhau.” Bây giờ Thư Nhiêu mới hiểu được bản chất của người chơi: “Tối nay tôi bị người ta nhốt trong WC, tình cờ phát hiện ra ác linh này, nó muốn tấn công tôi nhưng không thành công. Nhưng nó đã nuốt chửng rất nhiều linh hồn, đều ở trong bụng nó - tôi nghi ngờ nó bị người khác điều khiển.”

Kỳ Tu: “Đã tìm ra được là ai chưa?”

“Vẫn chưa, nhưng tôi có nghi ngờ một người, ngày mai quay lại ngửi thử là biết.”

“Nhiêu Nhiêu có bị thương không?” Tiêu Uyên vẫn bị Thư Nhiêu ôm đầu, ngước mắt nghiêm túc hỏi, thể hiện mình là người vừa ngoan vừa ngọt ngào, khác hẳn với thằng cha thẳng thắn – Kỳ Tu.

Thư Nhiêu lắc đầu, cười nhẹ: “Không có, loại ác linh cỏn con này sao có thể khiến tôi bị thương. Nhưng đối với người bình thường thì rất đáng sợ…” Cô nghi ngờ những nhân viên trước đây đã chết trong bộ phận, đều có liên quan đến ác linh này, như vậy mới có thể giải thích cho việc rất nhiều người chết bất thường.

“Mọi người đang làm gì vậy?”

Trong phòng khách tối tăm, một bóng người mảnh khảnh xuất hiện, đôi mắt đen láy của người đàn ông bị chiếc kính che khuất, áo vest cài cúc được mặc với chiếc áo sơ mi trắng, tôn lên bờ vai rộng và vòng eo thon, với những đường cong mượt mà, hắn mặc quần dài, áo khoác vắt trên tay, tư thế tao nhã cao quý, nhìn khuôn mặt lạnh lùng lãnh đạm ẩn trong bóng tối, ánh mắt hơi di chuyển, lộ ra một chút ranh mãnh.

Nếu như không mở miệng còn tốt - vừa mở miệng…

“Cái này có thể ăn không?”

Anh ta nhìn thấy ác linh đang lơ lửng trong phòng khách, vẻ mặt vô cảm, ngữ khí còn hơn cả Tiêu Uyên.

“Thương Yến, anh ăn được hết đống này à?” Kỳ Tu nhướng mày phàn nàn, anh ta và Tiêu Uyên đều không thích ác linh này, nên hẳn là Thương Yến phải cũng không thích mới phải.

Thương Yến liếc nhìn ác linh giống như thể đang nghiên cứu một sinh vật qua ống kính, hầu kết vẫn không ngừng chuyển động, nói: “Trông rất khó ăn.”