Vô Hạn Lưu Kinh Dị: Tất Cả Đại Boss Đều Yêu Tôi

Chương 36

Nhắn xong Thư Nhiêu không định trả lời ai nữa. Sau khi thu ác linh vào trong cái đuôi xù xù của mình bèn đi rửa tay, đá cửa, kết thúc công việc trở về nhà, lúc đi ngang qua chỗ thi công, đồng nghiệp còn gọi cô: “Thư Nhiêu, cô làm gì đó?”

“Về nhà.”

“Cái gì? Đã đến lúc tan làm đâu!”

Thư Nhiêu không quan tâm đến anh ta mà đi thẳng, thứ cần bắt đã bắt được rồi, cô đi được rồi.

Còn Triệu Nhân bây giờ đang nhậu say mèm với người khác, gương mặt đỏ bừng, khuôn mặt bình thường vốn hiền lành tốt bụng giờ đây để lộ ra một chút hung dữ mất kiểm soát vì rượu.

“Lão Triệu, hôm nay có vụ gì mà vui thế? Nói tôi nghe xem nào!”

“Chậc, có chuyện gì được, tôi chỉ vui thôi.” Gương mặt Triệu Nhân tươi cười rót ly rượu tiếp theo: “Món đồ tôi mong mỏi đã lâu cuối cùng cũng sắp đến tay rồi ha ha ha…”

“Vui thế cơ? Có phải sắp thăng chức rồi không, hay là tăng lương. Tôi vẫn cảm thấy anh làm trong bộ phận nhỏ đó đúng là nhân tài không được trọng dụng, với năng lực của anh sao không thử tính việc đi lên nữa.”

“Mấy người không hiểu đâu… Thứ mà tôi muốn còn nhiều hơn những thứ này nhiều lần.” Triệu Nhân cắn mạnh hạt đậu phộng, nếp nhăn bên miệng khi cười trông càng sâu hơn: “Không nói chuyện này nữa, tiếp tục uống đi, nào…”

Đến lúc thì dừng, sau đó anh ta không nói gì nữa.

Điện thoại đột nhiên kêu lên mấy tiếng, trong nhóm đều tag @Thư Nhiêu, bàn tán chuyện cô trốn không ở lại tăng ca. Triệu Nhân xem mấy lần, tựa như hiểu rõ điều gì đó, bàn tay cầm ly rượu càng buông lỏng hơn, cô thoát được một lần, có thể thoát được cả đời sao…

“Triệu Nhân, tôi nghe nói phòng của các anh suýt nữa dính vào kiện tụng đúng không? Hình như là do bạn trai của nhân viên cũ thì phải…”

“Có việc này sao? Chỗ chúng tôi nhiều nhân viên đến đến, đi đi, sao tôi nhớ rõ được.” Triệu Nhân xua tay: “Những người đó đều muốn ăn tiền, bộ phận pháp lý của chúng tôi cũng không phải ăn chay.”

….

Lúc Thư Nhiêu về đến nhà còn tưởng sẽ được hoan nghênh nhiệt liệt gì đó.

Không, không thể có sự hoan nghênh nồng nhiệt gì.

Căn bản không nhiệt tình nổi.

“Tôi về rồi đây.”

Thư Nhiêu thay dép, hô lên một tiếng với phòng khách trống trải, không ai đáp lời, chỉ có tiếng vang của cô.

Nhưng cô nhanh chóng cảm giác có người phía sau.

Bả vai đột nhiên nặng hơn…

“… Tiêu Uyên?”

“Ừm.” Đầu Tiêu Uyên cứ vậy gác lên vai trái của cô, với sự chênh lệch chiều cao của bọn họ thì tư thế này có chút quá sức với anh nhưng anh vẫn thích kiểu như vậy, xuất hiện sau lưng cô, rồi gác cằm trên vai cô, chiếc mũi cao thẳng lạnh lẽo cọ trên má cô, ngửi rồi ngửi, cứ vậy cọ đến tai và cằm: “Nhiêu Nhiêu đi làm gì vậy, có mùi kì lạ.”

Thư Nhiêu: ???

Đối với Tiêu Uyên, ác linh bên ngoài quả thật có hơi giống mèo bên ngoài.

“Không làm gì hết…”

“Nói dối.” Tiêu Uyên nghiêm túc nói: “Nhiêu Nhiêu, cô chưa bao giờ tăng ca.”

Thư Nhiêu: “… Không phải tăng ca mà có chuyện cần tra, tôi đang định nói với các anh đó.”

“Bọn tôi?” Tiêu Uyên rất nhạy cảm, anh trầm ngâm một lúc: “Được rồi, vậy Nhiêu Nhiêu muốn lên tầng không?”

“Tiêu Uyên, cậu nói nhảm quá nhiều.” Thang máy thông lên tầng mở ra, Kỷ Tu cà lơ phất phơ dựa nghiêng cạnh cửa, khuôn mặt trẻ tuổi bị ánh đèn trục trặc chiếu lúc sáng lúc tối. Xúc tua chuyển động bên chân Thư Nhiêu một lát, cuối cùng không chạm vào cô: “Lúc trên tầng ngửi thấy mùi trên người cô, cô đi làm gì đó.”

Thư Nhiêu nhấc dép lê bằng lông nhung lên, cẩn thận đạp vào xúc tua rồi liếc anh ta một cái: “Lên tầng rồi nói.”

Sau đó Thư Nhiêu được mang lên tầng, ngồi trên chiếc sô pha của phòng khách đen như mực, Thư Nhiêu duỗi tay trong bóng tối chỉ có thể miễn cưỡng thấy năm ngón tay, bản thân thì bị kẹp giữa hai người lạnh lẽo nhớp nháp, cô nhìn trái phải rồi đưa ra gợi ý nhỏ: “Mọi người có thể bật điện không?”