Hiển nhiên ác linh trước mặt không có ý thức tự chủ mạnh lắm, nhưng sau khi nhận ra Thư Nhiêu dường như không bị mình ảnh hưởng đến thì nó lập tức dùng bàn tay đen như mực mổ bụng mình, để lộ ra một cái đầu máu me, là một… Lờ mờ có thể nhận ra khuôn mặt của một cô gái trẻ.
Thậm chí Thư Nhiêu còn dùng điện thoại chiếu sát vào để nhìn: “Gương mặt này nhìn hơi quen quen… Hình như là một trong mấy người nhân viên đã chết trước đó của bộ phận đúng không?”
“… Thế mà cô cũng nhìn ra á?” Trợ lý nhỏ cạn lời.
“Ừm.” Thư Nhiêu nhỏ giọng đáp, cơ mặt cô giãn ra trong bóng tối, không biết đang nghĩ gì.
Có lẽ ác linh cảm thấy có chút mất mặt, cái đầu trong bụng lăn đi lăn lại, có mấy lần những chiếc đầu đó suýt nữa lăn khỏi bụng nó.
“Shh… Đau quá, đau quá…”
“… Nó kêu đau khác với Tiêu Uyên kêu đau ghê.” Thư Nhiêu trào phúng.
Trợ lý nhỏ: “Cô còn tâm trạng nghĩ cái này hả? Thứ ác linh này liệu có hại chúng ta không vậy?”
“Nó có thể thử.”
Đèn trần lại lóe lên một lần nữa, Thư Nhiêu nhếch môi, nâng khóe mắt mềm mại lên, đồng tử màu đen đột nhiên co lại rồi biến thành mắt mèo màu xanh lam, sáng rực lên, mái tóc đen dài vẫn xõa tung bên mặt chỉ khiến gương mặt cô càng trắng nõn mê hoặc.
Dường như ác linh bị bộ dạng hóa yêu của cô dọa sợ, hơn nữa trực giác nó cũng cảm nhận được áp lực, toàn bộ linh hồn hơi co lại.
Thứ không có quá nhiều lý trí nhưng lại có chút bản năng thì chủ yếu dựa vào trực giác.
Nó muốn tránh.
Lúc ác linh còn đang trợn mắt bối rối, giãy giụa muốn rút lui thì chiếc đuôi xù xù phía sau Thư Nhiêu đã vung lên cuốn nó về: “Chạy gì chứ, mi có thể chạy đi đâu được.”
Ác linh: … Đây rõ ràng là lời kịch của nó mà.
Ác linh bị cuốn không thể nhúc nhích chỉ có thể làm mắt cá chết, nhưng Thư Nhiêu lại cầm lấy chiếc điện thoại vừa vang lên mấy tiếng rồi đọc tin nhắn, đầu lưỡi liếʍ răng nanh, đôi mắt mèo dựng thẳng từ từ giãn ra thành đôi mắt tròn xoe ngây thơ vô tội, cô chọc chọc điện thoại…
“Cái này còn khiến mình sợ hơn bất kì ác linh nào ấy.” Thư Nhiêu chửi thầm.
Trợ lí nhỏ nghe vậy cũng tò mò đến gần nhìn, lúc này mới phát hiện là một loạt cuộc gọi tin nhắn đòi mạng của Tiêu Uyên và Kỷ Tu.
Tiêu Uyên: [Nhiêu Nhiêu, tan làm chưa?]
Tiêu Uyên: [Nhiêu Nhiêu, tan làm chưa?]
Tiêu Uyên: [Nhiêu Nhiêu, tan làm chưa?]
Tiêu Uyên: [Nhiêu Nhiêu, nhớ em.]
Trợ lý nhỏ: “Thế vẫn tốt chán, ta nhớ mấy hôm trước cô đọc tiểu thuyết kinh dị, có đó không, ta ở sau lưng cô đó…”
Thư Nhiêu ậm ừ hai tiếng với trợ lý nhỏ, trả lời tin nhắn của Tiêu Uyên: [Đang xử lý chút chuyện, lát nữa tôi về. [Hôn hôn]]
Trả lời xong lại sang khung chat của Kỷ Tu, anh chàng này…
Kỳ Tu: [Video ngắn]
Kỷ Tu: [Chán.]
Nội dung video ngắn là ảnh selfie của xúc tua đang tung tăng nhảy nhót.
“Có phải anh ta đang ám chỉ ta cái gì không?” Thư Nhiêu không hiểu mạch não Kỷ Tu lắm.
Trợ lý nhỏ: “… Có phải anh ta muốn đánh nhau với cô không? Ngứa tay?”
Một mèo một trợ lý đều không hiểu sự ám chỉ của Kỷ Tu lắm, chắc được hiểu là muốn chơi đùa, đánh nhau với cô, sau đó cũng là ý hỏi không khác Tiêu Uyên là bao.
Kỷ Tu: [Sao bây giờ cô vẫn chưa tan tầm?]
Kỷ Tu: [Không phải do sợ tôi mà không dám về đó chứ?]
Kỷ Tu: [Tôi cũng chẳng định làm gì cô.]
Kỷ Tu: [Ê, sao không trả lời tôi?]
Kỷ Tu: [Cô còn sống không đấy?]
Thư Nhiêu: [Còn tồn tại.]
Thư Nhiêu cạn lời trả lời anh ta, đang định cất điện thoại thì lại nhận được hai tin nhắn của Kỷ Tu:
Kỷ Tu: [Ảnh chụp màn hình]
Kỷ Tu: [Vì sao cô trả lời tên kia không giống tôi?]
Thư Nhiêu: […]
Vì sao Tiêu Uyên lại chuyển tiếp tin nhắn của cô cho Kỷ Tu vậy?!
Lại còn chỉ có mỗi cái tin nhắn cô trả lời.
Thư Nhiêu: [Vì hai người hỏi không giống nhau.]