Thường Thiên chỉ là cau mày không vui, đối với những lời nói của Thư Nhiêu không hề có chút phản ứng nào.
Triệu Nhân lại chen vào một câu, nói: “Thật ra Thư Nhiêu nói rất đúng, mọi người đều là đồng nghiệp, bình thường quả thật không nên nói ra những điều không hay, để người khác nghe được thì không tốt chút nào, rất tổn thương đến hoà khí…”
Thư Nhiêu: “...”
Thư Nhiêu nhìn Triệu Nhân, ánh mắt loé lên, thằng cha này cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì.
Nhưng mà hôm nay cứ tạm thời kết thúc như vậy đi.
Nói xin lỗi xong, viết xong giấy nợ, trả xong một phần tiền trả góp theo kỳ, văn phòng lại một lần nữa khôi phục… bề ngoài bình tĩnh như ngày xưa.
Thư Nhiêu cũng rất khâm phục khả năng một điều nhịn chín điều lành này của những tên con người này, đã xảy ra nhiều sự cố chết người như vậy, đến bây giờ bọn họ vẫn có thể giả vờ làm như không có chuyện gì xảy ra, thật sự… trông khá bất thường.
Nhưng Thư Nhiêu cũng không cảm thấy mình đã thật sự nguôi ngoai được đống ác ý ở trong văn phòng này. Nhưng cô cũng sẽ không chủ động đi gây sự, ngược lại mấy ngày nay làm việc còn vô cùng hăng hái, tuy rằng khi ở chung với đồng nghiệp vẫn rất plastic, nhưng vẫn ráng trưng ra khuôn mặt hoà đồng, vì vậy trải qua thêm vài ngày, mọi người dường như đều đã quên đi chuyện ngày hôm đó Thư Nhiêu đánh người.
Gần đây công ty chuẩn bị tham gia một cuộc triển lãm, tất cả đều tất bật chuẩn bị, Triệu Nhân cũng giao cho Thư Nhiêu một công việc… bảo cô đến địa điểm triển lãm để hỗ trợ giám sát công việc.
Công việc giám sát, nói nhẹ nhàng thì cũng nhẹ thật nhưng cứ nhìn chằm chằm công nhân dựng triển lãm, hễ có vấn đề gì là phải trực tiếp đối chất để chấm dứt hợp đồng, muốn cùng công nhân xây dựng xong cũng là chuyện khá tốn công, đôi khi quan sát một lúc là quan sát đến tận bốn, năm giờ sáng.
Vốn dĩ Thư Nhiêu đã tan tầm đúng giờ nhưng vì phải thay phiên nhau giám sát, hôm nay đến lượt cô và mấy người khác ở lại, cô cũng muốn thử xem xem Triệu Nhân tính làm chuyện xấu gì nên ngoan ngoãn ở lại một chút.
Kết quả là vừa ở lại đã bị nhốt trong WC nữ…
Trong hội trường có vài WC nhưng không phải tất cả đều mở trong giai đoạn xây dựng, đặc biệt là buổi tối lúc càng ngày càng ít người thì một số phòng sẽ đóng cửa, cũng tiện cho việc quét dọn hơn.
“Nhiêu Nhiêu, tối quá đi…” Trợ lý nhỏ nói.
“Đèn tắt hết thì chả tối.”
Trợ lý nhỏ khó hiểu: “Không phải cô từng đánh bọn họ rồi à, sao bọn họ còn dám giở trò thế?”
“Có lẽ do nguyên nhân khác.” Thư Nhiêu mở điện thoại, trong nhóm sóng yên biển lặng, giả sử bây giờ cô vào nhóm cầu cứu một tiếng khéo bọn họ cũng coi như không thấy.
“Vậy cô có tự ra ngoài được không?”
“Được.” Thư Nhiêu đi ra khỏi phòng WC, trong tầm mắt là không gian tối đen, loáng thoáng nghe thấy âm thanh xây dựng ở hội trường, rất nhỏ và đứt quãng: “Nhưng mục đích của bọn họ chỉ là muốn nhốt ta trong phòng tối thôi sao…”
Vừa dứt lời, chiếc đèn trên trần đột nhiên lóe lên hai lần như bị trục trặc, thậm chí còn nghe thấy tiếng rẹt rẹt kì lạ của dòng điện. Trong vài giây ngắn ngủi chớp nhoáng, một bóng đen lướt qua mặt Thư Nhiêu, khuôn mặt vặn vẹo để lộ ra biểu cảm tàn nhẫn, các đường nét của cơ thể như hòa vào bóng tối.
“…Ác linh?” Thư Nhiêu hơi ngẩn ra, nhíu mày: “Vì sao chỗ này lại có ác linh?”
Ban đầu cô còn cho rằng boss của thế giới này hẳn là bọn Tiêu Uyên, trạng thái tồn tại của bọn họ không thể gọi là ác linh được, có lẽ là do thực lực khá mạnh nên thậm chí bọn họ còn ngưng tự được thứ gọi là thần. Cô vốn cho rằng không có hồn phách tồn tại trong thế giới này… Trước mắt, ác linh dường như có ý định xuất hiện trước mặt cô.
Là tình cờ hay có người cố tình thả ác linh dọa cô?
Thư Nhiêu nhìn ác linh trước mặt mà vẫn bất động, ngược lại ánh mắt tràn ngập tìm tòi nghiên cứu… Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ mới gặp một, hai giây đã sợ đến ngất xỉu. Bị nhốt trong không gian kín thời gian dài, thêm vào đó còn bị ác linh dọa sợ thì ác linh thậm chí chẳng cần động tay mà chỉ cần hơi hù dọa một chút đã có thể khiến tinh thần con người trở nên hoảng loạn, hoặc là chủ động xảy ra tai nạn nào đó.