“Thư Nhiêu đến rồi!”
Trong văn phòng không biết có ai đột nhiên hô lên một tiếng thật nhỏ, trong nháy mắt mọi người nín thở trở nên ngoan ngoãn không ai dám nói nhiều, đợi cho đến khi Thư Nhiêu bước vào văn phòng, những gì cô nhìn thấy là một cảnh tượng sóng yên biển lặng vô cùng.
Cô đi đến chỗ làm việc của mình, cái bàn đã được thu dọn sạch sẽ, ghế ngồi cũng đã được thay bằng cái mới.
Thư Nhiêu hài lòng gật đầu, tổ trưởng Triệu Nhân thấy thế, mỉm cười đi tới, ở trước mặt mọi người nói: “Thư Nhiêu, đồ vật cũng đã thu dọn xong xuôi cho cô rồi, ghế ngồi tôi cũng đã đổi cái mới, còn có khoản bồi thường của chiếc túi thì… Cái túi đó của cô đắt quá, cậu ấy nhất thời không lấy ra được số tiền lớn như vậy, đều là đồng nghiệp, cô có thể hoà hoãn lại được không?”
Đôi mắt dịu dàng của Thư Nhiêu khẽ chuyển động, hơi nhếch khóe môi: “Được thôi, vậy thì viết giấy nợ, trả góp từng đợt, tôi không để ý chuyện này đâu. Khi cậu ta cắt nát túi của tôi chẳng lẽ lúc đó không nghĩ đến việc làm hư đồ của người khác thì phải bồi thường sao?”
Nụ cười trên mặt của Triệu Nhân có chút không gượng nổi nữa rồi, ôn tồn nói: “Thư Nhiêu này, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, sau này mọi người vẫn phải làm việc cùng nhau mà…”
“Tôi đã rất độ lượng rồi, nói đi, muốn chia ra làm mấy đợt, nếu như chia ra quá nhiều đợt tôi sẽ lấy thêm tiền lãi.” Thư Nhiêu dường như không nghe thấy tổ trưởng đang nói cái gì, cô trực tiếp lấy bút ra giống như muốn giúp anh ta viết luôn giấy cam kết trả nợ theo kỳ.
Triệu Nhân: “...”
“Đúng rồi, cậu ta còn chưa tự mình đến xin lỗi tôi nữa, đã là người trưởng thành rồi mà còn không biết hai chữ xin lỗi viết như thế nào à? Tổ trưởng Triệu, anh là cấp trên của cậu ta, không phải là ba, làm hư đồ vật của người khác còn phải nhờ cấp trên giúp đỡ hoà giải, cậu ta mấy tuổi rồi, là học sinh tiểu học hả?”
Thư Nhiêu mạnh mẽ đến mức khiến cho đội trưởng Triệu Nhân cũng không biết phải tiếp lời như thế nào. Anh ta chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào mà mặt dày như vậy, hơn nữa cô còn không trúng chiêu này của bọn họ. Mặt mũi của Triệu Nhân cũng sắp không chịu đựng nổi nữa, không còn cách nào khác, chỉ đành phải gọi tên nhân viên nam kia đã cắt hỏng túi của Thư Nhiêu đến: “Thường Thiên, cậu phải nói lời xin lỗi với Thư Nhiêu, nói xin lỗi xong thì chuyện này coi như kết thúc ở đây.”
Thư Nhiêu liếc mắt nhìn anh ta, không buông tha: “Còn phải bồi thường tiền xong mới coi như kết thúc.”
Triệu Nhân: “Đúng, đúng, đúng.”
Nam nhân viên tên Thường Thiên kia có khuôn mặt hung ác nham hiểm, cậu ta nói xin lỗi với Thư Nhiêu, những ai không biết còn tưởng rằng cậu ta đang đến thăm mộ người khác nữa kìa: “Xin lỗi, tôi không nên làm hư cái túi của chị…”
“Vậy thôi à?” Thư Nhiêu rất khinh thường, thằng nhóc này vốn dĩ không hề biết chính mình đã sai ở chỗ nào: “Cậu cảm thấy việc cậu xin lỗi tôi chỉ là vì cậu đã làm hư cái túi của tôi, mà không phải là do cậu vô duyên vô cớ phát tiết những ác ý của bản thân lên người tôi đúng không? Những điều mà cậu đã chửi bới sau lưng tôi trước đây, những suy nghĩ cho rằng tôi nên bị dạy dỗ, chẳng lẽ cậu không nên xin lỗi tôi một câu hay sao? Bắt nạt người khác sẽ khiến cậu cảm thấy bản thân mình vô cùng lợi hại hả… Không, tôi cảm thấy đó là sự sỉ nhục.”
Nói xong, Thư Nhiêu cũng không trông mong gì đám người này có nghe lọt tai hay không.
Đương nhiên là nước đổ đầu vịt.
Bởi vì những người đó cho dù đã trải qua cái chết, cũng sẽ chẳng có cách gì khiến cho bọn họ tỉnh ngộ.
Rõ ràng tất cả bọn họ đều là những người bình thường, những người bình thường có thể dễ dàng bắt gặp và đi ngang qua ngay trên phố. Bọn họ không phải cường giả, cũng không phải kẻ yếu, nhưng có một ngày, ác ý xâm chiếm trái tim của bọn họ, bọn họ sẽ tưởng lầm rằng đây là sức mạnh khiến bọn họ trở nên mạnh mẽ hơn và sử dụng nó như một vũ khí để trừng phạt những người khác.