Có lúc bản thân anh cũng không nhịn nổi nữa.
“Vậy thì lựa chọn cách tiếp xúc với cô ấy cũng là chuyện của tôi.” Kỳ Tu quẳng lại một câu.
Tiêu Uyên: “...” Muốn đánh anh ta ghê cơ.
Mặc dù vẫn là của cơ thể mình, nhưng tại sao vẫn muốn đánh anh ta nhỉ.
“Anh nên đi ngủ rồi.” Đôi con ngươi đen như mực của Tiêu Uyên nhìn anh ta, bởi vì không muốn cùng anh ta tám chuyện nữa.
Kỳ Tu trừng anh một cái: “Cậu đang nói gì thế, từ khi nào mà chúng ta phải đi ngủ vậy? Phòng của cậu cũng không phải ở đây, nếu muốn về thì chúng ta phải cùng nhau trở về.”
Tiêu Uyên không muốn trả lời, xoay người quay lưng về phía anh ta rồi bay về phòng Thư Nhiêu, đồng thời đóng cửa lại, đặt cấm chế.
Kỳ Tu: “...”
Vừa nãy còn nói sẽ không ngăn cản anh ta mà!
Làm sao anh ta có thể tiến vào phòng Thư Nhiêu khi cô ấy đang ngủ được chứ?!
…
Sáng sớm vừa mới mở mắt ra, Thư Nhiêu đã nhìn cái đầu nằm lẻ loi yên tĩnh ở bên gối.
Thư Nhiêu: “...”
Ai không biết còn tưởng rằng cô là tên biếи ŧɦái cuồng gϊếŧ người đấy.
Sau khi rửa mặt xong xuôi đi ra khỏi cửa, thứ chào đón cô là cái xúc tu đang nhảy múa điên cuồng trên mặt đất, một khi không chú ý nó sẽ bò lên quấn lấy mắt cá chân cô. Mà chủ nhân của chiếc xúc tu thì đang ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa nghịch điện thoại di động như chưa có chuyện gì xảy ra.
Chẳng trách chủ thần lại nói làm chủ nhà là chuyện không hề dễ dàng. Đối với cục bông lông lá như cô mà nói, một cái chảy máu ròng ròng, một cái xúc tu… Tất cả đều là những thứ khiến cô cả đời cũng không quên được, nhưng bọn họ đều là khách trọ của mình, còn có thể làm gì được chứ, cứ sống chung thôi.
Tuy nhiên hôm nay Kỳ Tu lại không trực tiếp tấn công cô như ngày hôm qua, chỉ là cố tình lảng vảng quanh quẩn xung quanh người cô. Thư Nhiêu thấy một cái đánh một cái, khiến cho tất cả bọn nó đều rụt trở về, nhưng Kỳ Tu lại không hề cảm thấy trò chơi này nhàm chán, những cái xúc tua vẫn nhảy nhót tung tăng quấn xung quanh người cô, còn cướp lấy di động của cô, đồng thời còn thêm số liên lạc của mình vào bên trong máy điện thoại: “Tiêu Uyên không thể ra ngoài, có chuyện gì thì cứ liên lạc với tôi, nhưng tôi cũng không thể đi quá xa.”
Thư Nhiêu lấy về chiếc di động đã trở nên dính nhớp, nhưng đối với chuyện quan trọng như vậy cô vẫn khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Cô đi ra ngoài làm việc.
Trên đường đi, trợ lý nhỏ hỏi cô vì sao không tạo mối quan hệ tốt với Kỳ Tu.
Thư Nhiêu nói: “Tính cách của anh ta khác với Tiêu Uyên, với lại ta cảm thấy anh ta đã có đủ sự hứng thú đối với ta rồi, ta cũng không cần làm thêm điều gì nữa.” Với tình hình bây giờ anh ta rất yêu thích tìm cơ hội để trêu chọc cô, cô chỉ cần thuận theo tự nhiên là được. Nhiệm vụ chủ yếu của cô là muốn giúp bọn họ tìm ra chân tướng sự thật lúc trước, đưa bọn họ thoát khỏi tình trạng hiện tại.
Thư Nhiêu cảm thấy suy nghĩ của Tiêu Uyên khá tinh tế, cần cô chủ động nhiều thêm một chút, còn tính công kích trong tính cách của Kỳ Tu lại khá mạnh mẽ, sự phòng bị cũng càng nhiều hơn, cô có thể bị động một chút, làm sao để thoải mái làm sao để sống chung là được rồi, như vậy cô sẽ được tự do, đối phương cũng được tự do. Tính cách bản thân của tên Kỳ Tu này rất dễ dàng gây ra những nỗi sợ hãi cho người khác, đương nhiên anh ta cũng nhận thức được sự cường thế của chính mình, trong tình huống này, Thư Nhiêu chỉ cần không chịu thua kém, làm một người bạn chơi cùng bình thường là được.
Ban đầu cô coi nhiệm vụ bổ sung của nhiệm vụ này là kết bạn, cũng không muốn biến nó trở thành một sự hợp tác nghiêm túc.
Bây giờ thì… Cô rất thích Tiêu Uyên, bởi vì Tiêu Uyên đối xử với cô rất tốt, vì vậy cô thật sự muốn giúp đỡ bọn họ.