Kỳ Tu vèo một cái thu hồi lại xúc tu, đứng ở ngoài cửa nhướng mày, thấp giọng nói: “Vậy chúng ta nói chuyện.”
Tiêu Uyên bay ra ngoài, khuôn mặt đẹp trai tĩnh lặng vẫn như cũ không có chút độ ấm nào, Kỳ Tu đứng đối diện với anh, xúc tu chán nảy ngọ nguậy trên mặt đất, hai tay đút túi quần, tư thế vừa ngang ngược vừa ngỗ nghịch: “Cậu chắc chắn chính là cô ấy?”
“Tôi tin Nhiêu Nhiêu.” Tiêu Uyên bình tĩnh đáp.
Kỳ Tu từ chối cho ý kiến.
Sự chấp thuận từ khách trọ không phải là điều dễ dàng có được. Tuy rằng bọn họ bị nhốt ở chỗ này, nhưng nhiều người chơi đến đến đi đi như vậy, bọn họ đã sớm suy đoán được gần hết những gì nên biết những gì không nên biết, nhưng suy cho cùng, thứ bọn họ đang tìm kiếm là người có thể giúp họ thoát khỏi tình thế hiện tại. Nhưng trên thực tế, bọn họ đã từ bỏ hy vọng từ những kẻ xâm nhập từ lâu rồi, cũng đã từng thử lợi dụng một số kẻ xâm nhập, đưa ra sự chấp thuận…
Tuy nhiên bọn họ cũng không gϊếŧ chết những kẻ xâm nhập này, mà trái lại những kẻ xâm nhập này lại bị những người ở bên ngoài gϊếŧ chết.
Về phần bị gϊếŧ như thế nào, bởi vì phạm vi hoạt động của khách trọ có hạn, thế nên đám người Tiêu Uyên cũng không rõ cho lắm. Họ chỉ biết nguyên nhân những kẻ xâm nhập bị gϊếŧ có thể đó là bài thử nghiệm của người đã gửi bọn họ đến đây, hoặc có thể liên quan đến những ký ức mà chính bản thân họ cũng không thể nào nhớ ra được.
Một khoảng thời gian dài sau đó, bọn họ không chấp thuận bất kỳ người chơi nào nữa.
Nhưng Thư Nhiêu lại là một ngoại lệ…
Cô đã nhận được sự tin tưởng của Tiêu Uyên, lúc trước bọn họ chấp thuận một người chơi nào đó cũng chỉ là coi đối phương giống như công cụ hình người mà thôi, càng giống như mối quan hệ cấp trên cấp dưới, chắc chắn sẽ không tồn tại những thứ như hảo cảm hay sự tin tưởng.
Cô không chỉ được chấp thuận ngay khi vừa đến, mà còn trực tiếp tạo ra lợi ích cho bọn họ, mở rộng phạm vi hoạt động.
Điều này chưa từng xảy ra trước đây.
Kỳ Tu không phủ định cô gái này rất thú vị, nhưng đối với chuyện liệu cô có thể sống sót nổi qua ngày mai, ngày kia, thậm chí là tuần sau hay không… Anh ta vẫn giữ thái độ hoài nghi, đây đều là những chuyện sau này, thế như bây giờ Tiêu Uyên vẫn luôn ngăn cản không cho anh ta chạm vào Thư Nhiêu khiến anh ta có chút không vừa ý.
Dựa vào cái gì mà cậu có thể chơi cùng với cô ấy, còn tôi thì không?
Cô ấy cũng không sợ bản thân mình lắm mà.
“Cậu không thể cứ ngăn cản tôi như vậy mãi. Phạm vi hoạt động của tôi đã được mở rộng hơn rồi, bên ngoài cũng có rất nhiều nguy hiểm, cậu cũng chẳng thể lúc nào cũng nhìn cô ấy chằm chằm được.” Kỳ Tu nói: “Hơn nữa cô ấy còn phải giúp chúng ta điều tra tin tức.”
Mặt mày Tiêu Uyên nhăn lại: “Là anh?”
“Là tôi, nếu không chẳng lẽ lại là tên nhóc Thương Yến kia?” Kỳ Tu vô cùng lưu manh nhướng mày: “Hắn mà điên lên thì còn nghiêm trọng hơn chúng ta nữa kìa.”
Tiêu Uyên: “...”
Tiêu Uyên ngẫm nghĩ, Kỳ Tu nói không sai, trong ba người, Kỳ Tu có trình độ xã hội hoá cao nhất, nhìn vẻ bên ngoài của anh ta thì trông có vẻ bình thường nhất. Mà Thương Yến là nhân vật thiết lập đi theo con đường lịch thiệp không nhuốm khói lửa nhân gian, dạy học ở đại học, nhìn thì giống con người, nhưng nếu điên lên thì nghiêm trọng khỏi bàn, mà bản thân anh… Cho dù có điên cũng chỉ điên ở căn chung cư.
“Nhiêu Nhiêu có bằng lòng tiếp cận anh hay không là chuyện của cô ấy.” Tiêu Uyên trả lời một câu như vậy. Anh cũng không phải là cố tình ngăn cản, mà là Nhiêu Nhiêu vốn không thích những đồ vật nhớp nháp, dính dính, đến máu của anh còn không được, vậy thì xúc tu của Kỳ Tu sao có thể tuỳ tiện duỗi ra chứ?
Nhưng mà hình như anh cũng không hoàn toàn tuân theo chuyện này.