Đúng là không biết… Nên nói Tiêu Uyên chọn tốt hay là kém nữa.
Nhưng, ôm thật sự thoải mái như vậy sao?
...
Do phản ứng mãnh liệt của Tiêu Uyên, nên nhất thời Thư Nhiêu cũng không dám hỏi tới chuyện này nữa. Quả nhiên, chủ thần không thể nào để cô dễ dàng thông qua nhiệm vụ đâu, đến đương sự cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nên cô cần phải tự đi điều tra.
Nhưng cô đoán, có lẽ Tiêu Uyên chính là người bị hại, điểm này bản thân anh ấy cũng tán đồng, nhưng không có chút ấn tượng nào về chuyện này.
Chỉ là, anh đã đưa rất nhiều tiểu thuyết mình viết cho cô đọc, nói là trong tiểu thuyết có rất nhiều mảnh ký ức vụn vặt anh ghi chép lại, còn có ký ức trong tiềm thức, có lẽ có thể tìm được một vài manh mối từ trong đó.
Nhưng...
“Nhiều vậy sao?” Thư Nhiêu rất hoang mang nhìn đống tiểu thuyết Tiêu Uyên ôm tới. Trước đây cô cũng không phải một bé mèo thích đọc sách, chuyện đọc sách được bồi dưỡng sau khi gặp thư sinh đó, nhưng cô cũng chưa từng thử một hơi đọc nhiều tiểu thuyết kinh dị như vậy. À, hình như cũng có, thư sinh thích kể những câu chuyện ma quỷ cho cô, kể mãi kể mãi, rồi biến thành mèo yêu báo ơn...
Tiêu Uyên gật đầu: “Tôi có thể đọc cho em nghe.”
Trợ lý nhỏ: “Tôi cảm thấy câu này hơi quen quen...”
Thư Nhiêu nghĩ rằng dù sao cũng phải đọc hết, nên gật đầu đồng ý để Tiêu Uyên đọc cho cô nghe, nhưng không phải bây giờ, đợi cô ăn cơm tối xong, xem phim xong, rồi chơi vài trò chơi, tắm rửa, đánh răng rửa mặt xong lên giường, rồi để một cái đèn ngủ mờ ảo ở bên cạnh giường đã.
Tiêu Uyên lanh lợi nhiệt tình nóng lòng ngồi xuống bên cạnh giường, ánh mắt mong đợi, bắt đầu đọc truyện kinh dị…
Tên của cuốn sách này là “Hai chú chó”, nhân vật chính là một cậu bé, câu chuyện kể về một cậu bé và hai chú chó đã bị gϊếŧ trong nhà, một con là chó thật, còn lại lại là người.
Giọng nói lạnh lùng trầm thấp của Tiêu Uyên, rất thích hợp dùng để đọc câu chuyện kinh dị này, nhưng giọng điệu lại quá khô khan, dù đọc lời đối thoại cũng chẳng có cảm xúc dâng trào. Cho nên đọc mãi, đọc mãi, mới đầu Thư Nhiêu còn cảm thấy hơi đáng sợ, nhưng càng về sau, Thư Nhiêu càng nghe càng buồn ngủ, trong bất tri bất giác, đã nhắm mắt, ngủ say...
Cây đèn bàn ở trên tủ đầu giường vẫn yên lặng chiếu sáng, nhuộm lên khuôn mặt trắng bệch của Tiêu Uyên một màu vàng dịu dàng.
Anh đặt sách xuống, cúi người tiến tới gần cổ của Thư Nhiêu, ngón tay nhẹ nhàng vén sợi tóc che cổ ra, cần cổ nhỏ trắng sáng bóng không tì vết, nhưng anh vẫn nhớ, vào gần tối, vết máu dây ra lúc anh ôm cô, đã được rửa sạch.
Thật đáng tiếc…
Hình như chỉ có những lúc như vậy, cô mới cho phép anh làm dính máu lên người cô, chỉ là, cô ngày càng dung túng anh, có lẽ… Chính là chuyện tốt.
Trong phạm vi tuyệt đối của khách trọ, nếu như bọn họ không muốn để Thư Nhiêu nhìn thấy, vậy thì chắc chắn Thư Nhiêu không thể thức dậy mà biết được những hành động nhỏ của bọn họ được. Ở căn chung cư, bọn họ là những người khống chế tuyệt đối, ngoại trừ…
Trong bóng tối, một chiếc xúc tu trơn bóng luồn vào trong khe cửa.
Cũng không biết nó dùng cách nào để có thể xuyên qua khe cửa chật hẹp, xúc tu trong bóng đêm thẳng tiến về phía trước, mò mẫm đến bên cạnh mép giường, đầu xúc tu run rẩy, giống như nó muốn tiếp tục leo lên tấm chăn, tiến lên xâm chiếm giường của cô gái.
Thế nhưng chiếc xúc tu xảo quyệt đã bị một đôi chân dài đột nhiên thò ra từ trong bóng đêm đá một cái khiến nó rơi bịch xuống sàn nhà.
“Anh muốn làm gì?” Từ trong bóng đêm Tiêu Uyên ngưng tụ thành thân hình.
Bị chặn ở ngoài cửa, Kỳ Tu chỉ có thể vươn cái xúc tu cố với vào bên trong: “Tôi muốn đi vào.”
“Nhiêu Nhiêu ngủ rồi.” Tiêu Uyên mặt không cảm xúc đá xúc tua yếu ớt trở lại trước cánh cửa.