Vô Hạn Lưu Kinh Dị: Tất Cả Đại Boss Đều Yêu Tôi

Chương 40

Buổi sáng hôm nay Triệu Nhân đã liếc nhìn cô mấy lần, ánh mắt anh ta vừa như đang tìm tòi nghiên cứu vừa như nghi ngờ.

Trong giờ nghỉ trưa, Thư Nhiêu nhìn chằm chằm về hướng Triệu Nhân rời đi, thả ác linh ra bên ngoài, nếu như nó có chủ nhân, vậy thì nó nhất định sẽ nhận ra được chủ của nó, hơn nữa trên tay chủ nhân có lẽ sẽ có một thứ gì đó có thể điều khiển được nó— Nếu không thì tại sao trước đây cô lại không phát hiện ra được?

Thư Nhiêu chậm rãi đi theo phía sau ác linh, nó chuyển động tới lui xung quanh tòa nhà văn phòng, phát hiện ác linh bay vào trong lối thoát hiểm, cô cũng từ xa đi theo, lặng lẽ không một tiếng động bước vào hành lang tối tăm u ám.

Ác linh bay xuống tầng dưới, Thư Nhiêu đi được mấy tầng, sau đó dừng lại không di chuyển nữa mà ngó xuống dưới nhìn trộm—

Triệu Nhân đang đứng trong một góc tường u tối, anh ta lấy từ trên cổ mình xuống một bình đá nhỏ đang sáng lấp lánh, ngẩng đầu nhìn ác linh đang bay lơ lửng trước mặt, giọng điệu có chút không vui: “Không phải tao bảo mày đi theo người phụ nữ đó à? Tại sao lại quay về đây? Mày nên nuốt chửng ả ta rồi hẵng quay về! Đúng là ngu muốn chết…”

Giọng nói vặn vẹo của ác linh phát ra tiếng “A…A…”, không dám làm càn trước mặt Triệu Nhân.

Vốn dĩ Triệu Nhân cũng nghe không hiểu rốt cuộc ác linh đang ê a điều gì: “Bỏ đi, lần này ả ta khá may mắn, vậy mà còn chạy ra được… Lần sau tao lại tìm cho mày một cơ hội khác, trực tiếp gϊếŧ chết ả luôn đi, giống như lần trước, chỉ cần tao nuốt thêm một cái linh hồn nữa là tao có thể báo cáo kết quả nhiệm vụ được rồi.”

Nói xong, Triệu Nhân làm động tác muốn thu lại ác linh vào trong bình.

Trước mặt đột nhiên lóe lên bóng người, anh ta dừng tay lại, bình đá pha lê và cả sợi dây màu đỏ trong nháy mắt bị cướp đi, Triệu Nhân còn chưa kịp nhìn rõ xem người xông đến là ai thì dưới bụng đã truyền tới cảm giác đau nhói, phần lưng trực tiếp đυ.ng vào vách tường làm bằng xi măng.

Triệu Nhân muốn hộc máu.

“Cô…”

“Tổ trưởng Triệu, anh muốn đi báo cáo kết quả nhiệm vụ với ai vậy?” Thư Nhiêu nắm lấy cổ áo anh ta, tiến lại gần hỏi: “Chuyện tối ngày hôm qua là do anh làm đúng không?”

Cả cơ thể Triệu Nhân run rẩy, nhưng ánh mắt lại chăm chú liếc nhìn ác linh bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi ra vẻ hận thù đáp: “Tôi không biết cô đang nói cái gì.”

“Đừng có hy vọng nó sẽ cứu anh, ngày hôm qua nó không đánh lại tôi, bây giờ cũng chẳng làm gì được tôi hết. Tốt nhất anh nên nói thật cho tôi biết, nếu không tôi cũng có thể khiến ác linh nuốt chửng anh, cái bình nhỏ này hẳn là thứ đồ vật dùng để khống chế nó nhỉ…” Thư Nhiêu giơ tay cầm lấy cái bình nhỏ làm bằng ngọc thạch màu tím nhạt, vuốt ve nó ở trong tay.

“Rốt cuộc cô là ai, không thể nào…” Có thế nào Triệu Nhân cũng không chịu tin rằng một cô gái kiêu ngạo ngang ngược lại hám tiền tài như Thư Nhiêu lại có thể biết được những điều này, sao cô biết được ác linh là thứ gì: “Trả nó lại đây cho tôi, ác linh gì chứ, cô đừng có đứng đó nói linh tinh! Đúng là đồ điên!”

Thư Nhiêu nhướng mày, đôi mắt khẽ nheo lại, ngón tay xanh nhạt siết chặt chiếc bình ngọc thạch, yêu lực phát tán, nhanh chóng xóa đi dấu vết ban đầu ở trên bình.

Bây giờ, cái bình này đã thuộc quyền khống chế của cô rồi.

“Người điên không phải tôi, là anh, anh cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, rốt cuộc là anh đang âm thầm cùng với kẻ nào, giúp hắn làm những chuyện này.” Giọng nói của Thư Nhiêu vừa mềm mại vừa lạnh lùng, chiếc bình ngọc thạch nằm lặng lẽ trong lòng bàn tay, thu lại vào trong bình ác linh đen như mực máu me nhầy nhụa, Triệu Nhân chứng kiến cảnh tượng như vậy, hai mắt trợn to không thể tin được, ả ta, ả ta sao ả ta lại có thể biết được—”