Trên bàn cơm, Trương Hồng Yến vẻ mặt dịu dàng đem canh trứng dành cho con gái đặt trước mặt Hạ Thanh Thanh.
“Thanh Thanh, con ăn canh trứng trước đi rồi hãy ăn bánh bột ngô.”
Đối với bộ mặt đấy của mẹ mình, Cẩu Đản không khỏi há hốc mồm trợn tròn mắt, mẹ đúng là người hai mặt mà, lúc nãy nói chuyện với cậu bé chẳng thấy mẹ trưng ra bộ mặt dịu dàng như thế nha!
Hạ Thanh Thanh nhìn Cẩu Đản ăn bánh bột ngô đang bốc khói thơm phức, lại nhìn canh trứng của mình, nói với Trương Hồng Yến.
“Mẹ, sau này không cần làm canh trứng riêng cho mình con nữa đâu, thân thể con đã khỏe rồi.”
Trương Hồng Yến bất mãn liếc mắt nhìn cô: “Thầy thuốc nói xương cốt bị thương một năm cũng chưa chắc đã lành, huống chi đầu của con còn bị đập thủng một lỗ to, chảy máu nhiều không ngớt, cần được ăn đồ bổ, mấy cái trứng gà này con đừng có luyến tiếc, nhà chúng ta vẫn trụ được.”
Nói xong, Trương Hồng Yến không khỏi nhớ đến cảnh con gái một thân đầy máu, trộm lau nước mắt, đều do cha mẹ như hai người vô dụng, mấy cái trứng gà kia sao có thể tiếc cho con gái chứ.
Hạ Hòa Bình ngồi ở ghế đầu bàn, tuy ngày thường trầm mặt ít nói nhưng chuyện này liên quan đến sức khỏe con gái nên cũng cất giọng khuyên nhủ: “Thanh Thanh, nghe lời mẹ con đi.”
Hạ Thanh Thanh cảm nhận được sự quan tâm của cha mẹ Hạ, trong lòng dâng lên chút rung động, nở nụ cười.
“Cha mẹ, con thật sự đã khỏe rồi, lúc nãy ngủ một giấc dậy, con đã nhớ lại hết mọi chuyện rồi.”
Nghe thấy con gái cuối cùng cũng gọi mình là mẹ, Trương Hồng Yến không khỏi kinh ngạc đến mức làm rớt bánh bột ngô trên tay xuống mâm trên bàn.
“Thanh Thanh, con thật sự khỏe rồi sao? Con nhớ ra cha mẹ rồi ư?”
Sợ bà không tin, Hạ Thanh Thanh tiếp đó còn ném ra thêm một tin tức chấn động. “Vâng, con nhớ lại hết tất cả rồi, con còn nhớ ra chính Tiểu Hoa đã đem con đẩy ngã, khi nhìn thấy đầu con đập trúng tảng đá, cô ta liền xoay người chạy mất.”
Trương Hồng Yến còn chưa kịp vui vẻ vì con gái hồi phục, đã bị mấy câu nói của cô làm cho tức giận, cầm lại bánh bột ngô trên mâm ném “phịch” xuống lại dĩa, miệng hung hăng mắng.
“Mẹ nó, thì ra là nó làm con bị thương, Thanh Thanh con chờ một chút, để mẹ dạy dỗ nó thay con.”
Trương Hồng Yến nghĩ đến cảnh con gái đẫm mình trong máu, đôi tay lập tức không kiềm được giận đến phát run, vốn còn tưởng do con gái không cẩn thận làm chính mình ngã bị thương, không ngờ là do có kẻ ác làm hại.
Cẩu Đản thấy mẹ đi, cũng nhanh chân chạy theo sau kêu to: “Mẹ, mang con đi với, con cũng muốn đi trả thù cho chị gái.”
Hạ Hòa Bình tuy là không nói gì, nhưng cũng đứng dậy đi theo sau vợ mình, dùng hành động biểu thị thái độ.
“Thanh Thanh, con ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, không cần đi theo.”
Nói xong ba người liền đi nhanh khỏi nhà.
Trong nháy mắt, trên bàn ăn chỉ còn lại một mình Hạ Thanh Thanh, chỉ là cô cũng không có ý định ngăn ba người lại, Hà Tiểu Hoa nếu đã có ý định đả thương người khác thì phải dám làm dám chịu.
Huống chi, cô ta thật sự đã trực tiếp gϊếŧ hại một người đang sống sờ sờ, không bắt cô ta đền mạng đã cho cô ta chút tiện nghi rồi.
Mấy ngày trước, bởi vì chưa nhớ lại hết ký ức của nguyên chủ nên cô cũng không tiện vạch mặt chỉ tội Hà Tiểu Hoa, lỡ bị người khác hỏi vì sao cái gì cũng không nhớ nhưng lại nhớ Hà Tiểu Hoa là người làm cô bị thương, cô thật sự không biết nên trả lời thế nào.
Hạ Thanh Thanh thong thả ăn hết chén canh trứng, Trương Hồng Yến không cho cô đi can ngăn mọi người trả thì cô sẽ nghe lời, một người bị thương như cô đi theo chi cho phiền nha.
Trương Hồng Yến xách theo cái chày cán bột, theo sau là hai bảo tiêu một lớn một nhỏ, một đường hùng hổ đi đến nhà Hà Tiểu Hoa.
Lúc này đang là thời gian ăn cơm chiều, cửa lớn nhà Hà Tiểu Hoa đã đóng lại, người một nhà đều đang vây quanh ở nhà chính ăn cơm.
“Hà Tiểu Hoa, cái đồ tiểu tiện nhân, mau lăn ra đây cho bà!”
Trương Hồng Yến hướng về phía cửa lớn nhà họ Hà tức giận hét lên.