Mấy ngày nay, trong lòng Hà Tiểu Hoa đều lo lắng không yên, sợ người nhà Hạ Thanh Thanh tới tìm cô ta tính sổ, chỉ là qua một tuần rồi vẫn không thấy động tĩnh gì, không ngờ cô ta mới vừa thả lỏng được một chút người ta đã tìm đến cửa.
Nghe thấy tiếng hét tức giận của Trương Hồng Yến, Hà Tiểu Hoa không khỏi bị dọa đến giật mình, chén trong tay trực tiếp rớt bể trên mặt đất, cháo loãng cũng theo đó vung vãi khắp nơi.
Xong đời rồi!
Hà Tiểu Hoa theo bản năng liếc nhìn về phía mẹ mình, thành công nhìn thấy ánh mắt như gϊếŧ người của mẹ cô ta.
Giây tiếp theo, bàn tay to vốn đang cầm quạt hương bồ đã đập đến trên người cô ta.
“Con nhỏ chết tiệt, ai cho phép mày phun phí lương thực như vậy.”
Hà Tiểu Hoa bị mẹ đánh lập tức hét lên. “Mẹ, con, con không cố ý, đừng đánh con mà, a a a…”
Trương Hồng Yến đứng ở ngoài cửa một lúc lâu cũng không thấy trong nhà có ai đi ra, chày cán bột trong tay không ngừng đập vào cửa nhà họ Hà, hét: “Hà Tiểu Hoa, mau lăn ra đây cho bà, nếu không đừng trách bà đây phá nát cửa.”
Cha Hà vốn đang ngồi ăn cơm, nghe thấy tiếng la lải nhải bên ngoài, không kiên nhẫn nói mẹ Hà.
“Mau ra xem rốt cuộc là có chuyện gì, hét om sòm thế kia, không định cho người khác ăn cơm ngon à!”
Mẹ Hà vốn đang đánh Hà Tiểu Hoa lập tức ngừng tay, hung hăng trừng mắt nhìn cô ta.
“Chờ lát nữa tao lại tiếp tục tính sổ với mày.”
Hà Tiểu Hoa hai mắt đẫm lệ đứng im tại chỗ, cô ta đã quá quen thuộc với loại chuyện như thế nên mỗi lần bị đánh đều không phản kháng, vì đứng im sẽ nhanh kết thúc hơn, đổi lại, nếu cô ta dám trốn không những càng bị đánh nhiều hơn mà ngày mai còn bị bỏ đói không được ăn.
Trước kia, mỗi khi mẹ Hà không cho cô ta ăn cơm cô ta sẽ trưng ra bộ dáng đáng thương đi tìm Hạ Thanh Thanh khóc khổ, không nhiều thì ít cũng sẽ lấy được một ít đồ ăn từ cô, đây cũng là nguyên nhân cô ta nguyện ý làm bạn tốt với Hạ Thanh Thanh.
Mẹ Hà vì chuyện Hà Tiểu Hoa làm rớt bể một cái chén, trong lòng vốn đang có lửa giận, nghe thấy tiếng đập cửa lớn hùng hổ không ngừng, càng thêm giận mở tung cửa lớn ra.
Nhưng, đối mặt với Trương Hồng Yến vẻ mặt hung hăng, trong tay còn đang cầm chày cán bột giơ cao, mẹ Hà không khỏi bị dọa sợ, ngã ngồi xuống dưới đất.
“Làm cái gì, làm cái gì đó, Trương Hồng Yến bà muốn đánh chết người hả!”
Trương Hồng Yến huơ huơ chày cán bột. “Đánh bà thì sao, ai kêu bà sinh ra một đứa con gái tâm địa độc ác, rất xứng đáng bị đánh!”
Không đợi mẹ Hà trả lời, Trương Hồng Yến càng tức giận nói: “Mau đem tiểu tiện nhân Hà Tiểu Hoa nhà bà mang ra đây!”
“Bà tìm Tiểu Hoa nhà tôi làm gì? Nó đã làm cái gì?”
Mẹ Hà nghe thấy mẹ Hạ muốn tìm Hà Tiểu Hoa trong lòng lập tức run rẩy, thầm đoán không lẽ con của nợ kia gây ra họa để người ta đến đòi tiền bồi thường.
“Nó thiếu chút nữa hại chết Thanh thanh nhà tôi, bà nói xem tôi tìm nó làm gì? Tôi muốn nó nợ máu trả máu, Thanh thanh nhà tôi bị thương chỗ nào liền để nó cũng mang vết thương chỗ đó.”
Trương Hồng Yến nói xong lập tức lách qua người mẹ Hà, đi về phía nhà chính họ Hà.
Ở trong nhà, Hà Tiểu Hoa đã sớm nghe thấy động tĩnh, nhanh chân chạy đến phía sau cha Hà, mong muốn nhờ cha mình che chở.
“Cha, con sợ.”
Cha Hà liếc mắt nhìn con gái trốn ở phía sau mình, im lặng không nói gì.
Ở trong sân, mẹ Hà sau khi lấy lại tinh thần lập tức đuổi theo sau mẹ Hạ nắm lấy tay bà kéo lại.
“Từ từ đã, Trương Hồng Yến bà nói cho rõ ràng đã, Tiểu Hoa nhà tôi sau có thể hại Thanh Thanh nhà bà.”
Tuy là mẹ Hà không mấy thích đứa con gái của nợ kia của mình, nhưng sẽ không vì thế mà để người khác tùy tiện chạy tới nhà ức hϊếp Hà Tiểu Hoa, dù sao đấy cũng là mặt mũi nhà họ Hà.
“Cũng đúng ha, bà là mẹ của Hà Tiểu Hoa, cũng nên cho bà biết chính mình đã dạy ra đứa con ác độc như thế nào.”
Trương Hồng Yến nói vài câu ngắn gọn đem chuyện nói ra một lần, lầm cho tim mẹ Hà không khỏi như chết đứng.
Ông trời ơi, con nhỏ của nợ kia, sao lại có lá gan lớn như vậy, còn dám gϊếŧ người!