Xuyên Thập Niên 70: Ta Nắm Hệ Thống Giao Dịch Dị Giới

Chương 9: Ký Ức Nguyên Chủ

Sau khi trở lại giao diện chính của hệ thống, Hạ Thanh Thanh không khỏi vui vẻ khi nhìn thấy bên trên góc phải của hệ thống, điểm nâng cấp vốn là 0 đã trở thành 2.

“Không lẽ, chỉ cần mỗi bên truyền tống một lần sẽ tính là một lần giao dịch ư?” Hạ Thanh Thanh vô cùng vui vẻ, như vậy đối với việc thăng cấp của cô sẽ càng có lợi hơn.

Thân thể của Hạ Thanh Thanh thật ra vẫn còn chưa khỏe hẳn, hôm nay lăn lộn hơn nửa ngày đã có chút không chịu nổi, cả người thoáng chốc mệt mỏi, vô tri vô thức mà ngủ thϊếp đi.

Lúc Hạ Thanh Thanh ngủ lại giống như đang nhìn thấy một giấc mơ, mơ thấy mình trở thành một người khác, từ một đứa trẻ sơ sinh chậm rãi lớn lên, trong trí nhớ mơ hồ bỗng xuất hiện hình ảnh ông bà thích chiếm tiện nghi của bác cả, chú nhỏ, xem cô như đầy tớ cho cô nhỏ sai sử, nhưng mà cô vẫn như cũ đơn thuần vui vẻ sống qua ngày, thẳng cho tới khi cô 17 tuổi thì đột nhiên dừng lại.

Hạ Thanh Thanh giật mình tỉnh lại, có cảm giác như ‘cô ở trong mơ’ kia đang chào tạm biệt ‘cô của bây giờ’ lần cuối, thậm chí còn nghe thấy giọng nói quanh quẩn bên tai: Thân thể của tôi giao cho cô, mong cô hãy chăm sóc cho cha mẹ và em trai của tôi, cảm ơn cô.

Giấc mơ kia vô cùng chân thật, đem Hạ Thanh Thanh dọa sợ không hề nhẹ, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.

Lấy lại bình tĩnh, Hạ Thanh Thanh ngay lập tức mở ra màn hình ảo liên hệ 12888.

“12888, lăn ra ngay cho ta.”

[Ký chủ, 12888 có mặt.]

“Không phải ngươi nói Ký chủ đã chết rồi sao? Sao cô ấy còn có thể trò chuyện với ta!” Nghĩ đến khuôn mặt tươi cười của cô gái nhỏ trong mơ kia, khuôn mặt Hạ Thanh Thanh không khỏi có chút nghiêm túc.

[Ký chủ, hệ thống vừa kiểm tra xong, người cùng nguyên chủ đã hoàn toàn dung hợp với nhau.]

[Về việc nguyên chủ có thể trò chuyện cùng người, hẳn là do trong tiềm thức vẫn còn đọng lại ước nguyện, bởi vì lúc linh hồn của người tiến vào cơ thể này, hệ thống đã kiểm tra qua bên trong không tồn tại bất kỳ linh hồn nào khác nữa.]

Thấy ký chủ vẫn còn nghi ngờ, 12888 lần nữa đảm bảo.

[Mong người hãy yên tâm, nếu nguyên chủ vẫn chưa rời khỏi trần thế hệ thống chắc chắn sẽ không thể kết nối đưa linh hồn người vào.]

Thì ra là thế, Hạ Thanh Thanh yên tâm thở ra một hơi dài, tuy là không phải cô chủ động đoạt xá, nhưng nếu nguyên chủ vẫn còn sống, muốn đoạt lại thân thể, cô cũng không phải loại mặt dày sẽ ở lại giành giật cùng nguyên chủ a.

Lại nghĩ đến chuyện trong mộng, nguyên chủ mong cô hãy chăm sóc gia đình của mình, Hạ Thanh Thanh hạ quyết tâm cầu nguyện cho nguyên chủ hãy ra đi thanh thản, cô sẽ hoàn thành tâm nguyện đấy xem như cảm ơn vì thân thể này.

“Chị gái, ăn cơm thôi!” Ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng đập cửa, và giọng của Cẩu Đản.

“Chị tới ngay.” Hạ Thanh Thanh nhanh chóng xuống giường, đem then chốt cửa mở ra.

Cẩu Đản chui đầu nhỏ vào, ánh mắt gay gắt lên án Hạ Thanh Thanh. “Chị gái, chị khóa cửa làm gì, nếu chị té xỉu ở trong phòng thì sao, như vậy mọi người sẽ không thể phát hiện ra sớm, lần sau chị đừng như thế nữa nhé.”

Trải qua mấy ngày ở chung, Hạ Thanh Thanh cùng Cẩu Đản xem như thân cận nhiều nhất nên cũng không khỏi có chút cảm tình, cô chớp chớp mắt giọng dịu dàng trả lời. “Sẽ không đâu, em đừng suy diễn nhiều chi cho nặng lòng, chả khác nào ông cụ non nha.”

“Hừ, em không phải ông cụ non, em là nam tử hán nha!”

“À đúng rồi! Mẹ biết chuyện hôm nay hai chị em chúng ta lên núi rồi, hình như còn rất tức giận.”

Cẩu Đản nhịn không được, vô thức đưa tay xoa xoa mông, cũng tại cậu bé nhanh mồm nhanh miệng, mẹ vừa hỏi sọt rau dại ở đâu ra, đã ngay lập tức nói ra hết chuyện.

Tuy rằng bị đánh cho một trận, nhưng Cẩu Đản vẫn không có oán hận mẹ mình, bởi vì mẹ đã dặn cậu bé trông chừng chị gái, không được để chị gái ra khỏi cửa, vậy mà cậu bé cũng không làm được nên rất đáng bị đánh.

Hạ Thanh Thanh nhìn thấy Cẩu Đản như vậy, chột dạ sờ mũi: “Khụ khụ, chúng ta đi ăn cơm thôi.”