Em Trai Yandere Luôn Luôn Uy Hiếp Tôi!

Chương 5

Cho dù Tống Ninh không muốn thì thời gian vẫn sẽ trôi đi, tối thứ sáu, cũng chính là tối nay, anh sẽ phải thực hiện lời hứa hôm qua với Phong Tuyên Hữu.

Tiếng chuông tan học vang lên, mọi người trong lớp đều đứng dậy lao ra ngoài, nhưng Tống Ninh lại cứ từ từ thu dọn cặp sách, có hơi lơ đãng, thậm chí còn không phát hiện trong sách có gì.

Sau khi về nhà ăn cơm tối xong, Tống Ninh liền đề nghị ra ngoài đi dạo một lát cho tiêu cơm, kỳ thật anh muốn tiêu hao tinh lực và thể thực của Phong Tuyên Hữu một chút, để buổi tối cậu ít quấn lấy gây sức ép với mình.

Trang viên của nhà họ Phong được xây dựng trên đỉnh núi với địa hình rộng lớn, còn có sân bóng rổ, sân bóng đá được xây dựng riêng cho Phong Tuyên Hữu, thậm chí còn có cả sân golf.

Sàn sân bóng rổ là nền cao su mềm đặc biệt, không dễ trượt, dù có ngã cũng không dễ bị bầm tím hay chảy máu.

Phong Tuyên Hữu là con trai một của Lăng Lam và Phong Thành, từ khi sinh ra đã được trông coi rất kỹ, nhưng cậu chủ nhỏ này không chỉ có máu gấu trúc hiếm thấy mà còn bị chẩn đoán là mắc chứng rối loạn đông máu, vậy nên cả trang viên đều nói rằng, tuyệt đối không được ông trời con này bị thương.

Từ nhỏ Tống Ninh đã mẹ Phong dạy dỗ ân cần vài lần, vì tình cờ những vết thương mà Phong Tuyên Hữu phải chịu từ nhỏ đến lớn ít nhiều đều sẽ liên quan đến anh, điều này khiến mẹ Phong vẫn không thể có thái độ tốt với anh.

Mẹ Phong vốn định thay túi máu dự phòng khác cho Phong Tuyên Hữu nhưng lại sợ Phong Tuyên Hữu không đồng ý, thậm chí còn nói cậu không muốn ai ngoại trừ Tống Ninh.

Bình thường Tống Ninh sẽ tuyệt đối không bao giờ chủ động dẫn Phong Tuyên Hữu đến những nơi nguy hiểm như sân bóng, nhưng tối nay lại là một ngoại lệ.

Anh thực sự không thể nghĩ ra cách nào khác để làm tiêu hao thể lực của Phong Tuyên Hữu.

"Lần trước không phải em nói với anh là em muốn học bóng rổ tự do sao? Hôm nay em chơi cho anh xem thử."

Lần trước này là đã hơn một tháng trước, lúc ấy Phong Tuyên Hữu nói muốn chơi cho anh xem thì anh từ chối, nhưng hôm nay đúng lúc có thể lợi dụng một chút. Phong Tuyên Hữu nghe vậy thì không hề do dự nữa, từ trong giỏ lấy một quả bóng rổ ra, bắt đầu đập tại chỗ.

Tống Ninh vốn có ý làm tiêu tan suy nghĩ kia của cậu nhưng càng xem lại càng thích thú, không thể không nói Phong Tuyên Hữu làm rất tốt, động tác uyển chuyển như tơ, quả bóng rổ đó như dính chặt vào người cậu, có làm thế nào cũng không thể rơi ra được.

Tống Ninh cũng từng chơi bóng rổ nên đương nhiên biết động tác này khó đến mức nào.

Nhưng dù bóng rổ tự do rất thú vị nhưng thời gian hơi ngắn, chỉ khoảng mười phút một trận, như này thì sao có thể làm tiêu hao thể lực của Phong Tuyên Hữu được, thậm chí còn không tốn một phần mười thời gian luyện tập thông thường của cậu.

Không còn cách nào khác, Tống Ninh đành phải tự ra tay đánh bóng rổ với Phong Tuyên Hữu.

Một quả bóng, nảy qua nảy lại giữa hai người, Phong Tuyên Hữu rõ ràng là muốn nhường anh, chỉ thủ chứ không tấn công, đúng là đã để Tống Ninh ghi được mấy bàn.

Nếu Phong Tuyên Hữu thực sự muốn ngăn cản anh thì với chiều cao hơn 1m9 của cậu, chỉ cần giơ tay lên là xong.

Hai tiếng sau, Tống Ninh mệt bở hơi tai ngã ngồi lên chiếc ghế dài bên cạnh, há to miệng thở hổn hển, làn da lộ ra ngoài đã dính đầy mồ hôi.

Ngược lại Phong Tuyên Hữu chỉ hơi ướt trán một chút, nhịp thở cũng không gấp, chả biết hai người họ rốt cuộc là ai muốn làm ai mệt nữa.

Tống Ninh nhận lấy khăn ướt đối phương đưa cho mình lau mặt, thầm nghĩ mình đã tính sai rồi, anh đã đánh giá quá cao thể lực của bản thân.

*