Khi trở lại phòng, Phong Tuyên Hữu lại dính tới, không ngại mùi mồ hôi trên người Tống Ninh mà nhẹ nhàng hôn lên sườn mặt và cổ anh.
Nhưng Tống Ninh lại cau mày và cố gắng đẩy ra: "Đừng dựa sát thế, nóng lắm, trên người anh toàn mồ hôi thôi.”
“Nước tắm đã có rồi, anh ơi, chúng ta đi tắm đi.”
Phong Tuyên Hữu vừa nói vừa đưa tay cởϊ qυầи áo của Tống Ninh, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không để lại cho anh, tốc độ cởϊ qυầи áo của chính mình lại càng nhanh, chỉ trong chốc lát, đã có hai người khỏa thân trong phòng.
Dù Tống Ninh không quay lại nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ cái thứ vừa cứng vừa nóng kia đang áp vào lưng mình, thậm chí trước đây anh còn dùng tay chạm vào nó, nó to đến mức một bàn tay cũng không thể nắm hết.
Lần đầu tiên nhìn thấy nó, côn ŧᏂịŧ thô to xấu xí ấy thực sự đã khiến anh sợ hãi, đây hoàn toàn không phải là kích thước của con người.
Nước ấm bao lấy ngực, bồn tắm quả thật rất to, hai cậu con trai ngồi cạnh nhau cũng không thấy chật, thậm chí còn có chỗ trống.
Nhưng Phong Tuyên Hữu cứ lấn sang Tống Ninh, cái chân dưới nước cũng không đứng đắn quấn lấy gan bàn chân của Tống Ninh, hai tay vòng qua eo Tống Ninh, nhìn từ phía sau giống như đang ôm Tống Ninh vào lòng.
“Em đừng lúc nào cũng dính vào người anh thế chứ, cứ vậy thì anh không thể tắm sạch được đâu.” Tống Ninh bất đắc dĩ nói.
"Vậy em giúp anh trai tắm nha, anh cứ nhắm mắt hưởng thụ là được."
Trong nước có bỏ thêm tinh dầu giúp thư giãn, cộng thêm kỹ thuật xoa bóp của Phong Tuyên Hữu thì quả thật vô cùng thoải mái, Tống Ninh nhắm hờ mắt, hơi nước ấm nồng nàn vây quanh và trận bóng rổ thấm mệt tối nay khiến anh cảm thấy buồn ngủ.
Nhưng anh vẫn phải buộc mình giữ lại chút ý thức, nên khi bàn tay đó chạm đến bụng dưới và sắp vượt qua giới hạn thì anh vẫn có thể giữ lại.
“Thôi, anh ra ngoài tắm đây.” Tống Ninh bình tĩnh đứng dậy, giọt nước từ vai rơi xuống cặp mông cong vểnh, cuối cùng biến mất trong cánh mông.
Từ góc nhìn của Phong Tuyên Hữu, không chỉ có thể chiêm ngưỡng đường cong eo hông tuyệt đẹp của Tống Ninh mà còn cả l*и nhỏ ngại ngùng khép chặt giữa hai chân anh, môi l*и be bé màu hồng cũng dính nước, như thể đang có nước da^ʍ chảy từ bên trong ra vậy.
Tống Ninh vừa nhấc chân định bước ra khỏi bồn tắm nhưng đã bị một lực rất mạnh kéo sang một bên, giữa hai chân như bị thứ gì đó chen vào, đùi trong bị giữ chặt và tách ra.
Khi anh phản ứng lại thì mới phát hiện mình đã nửa ngồi trên mặt Phong Tuyên Hữu, mà cái nơi dị dạng dưới thân cũng đang bị đối phương bú ʍúŧ chụt chụt.
Quả nhiên vẫn không thể tránh được, thật điên mất thôi.
Đầu gối của Tống Ninh khuỵu xuống, mũi chân miễn cưỡng kiễng lên, bắp chân bị kɧoáı ©ảʍ bên dưới liên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến run lên, nếu không phải hai tay đang nắm chặt vai Phong Tuyên Hữu, còn có thể mượn chút sức thì có lẽ anh đã ngồi lên mặt Phong Tuyên Hữu luôn rồi.
"A a... Không được mυ'ŧ... Hữu à, a..."
L*и nhỏ non nớt của anh rất nhạy cảm, bình thường chỉ liếʍ cũng có thể khiến anh chảy ra rất nhiều nước da^ʍ, anh sợ nhất là việc Phong Tuyên Hữu mυ'ŧ cái đó của anh, giống như bây giờ vậy, dốc hết sức mυ'ŧ l*и anh như thể đang cực kỳ đói khát, mυ'ŧ l*и nhỏ hồng hồng trở nên sưng tấy và đỏ tươi.
“L*и nhỏ của anh vừa thơm vừa ngọt, em rất muốn được ăn nó mỗi ngày.”
Khuôn mặt Phong Tuyên Hữu hiện lên vẻ si mê, giống như thú hoang lè lưỡi liếʍ thân dưới của Tống Ninh, liếʍ chầm chậm từ c̠úc̠ Ꮒσα hướng lên trên, bựa lưỡi thô ráp, cọ cho Tống Ninh không chịu nổi kẹp chân.
"A ưʍ... Đừng liếʍ nữa!"
Tống Ninh cắn môi, ngón tay bấu mạnh vào vai Phong Tuyên Hữu, nhưng để tránh mình làm cậu bị thương thì hầu như cứ cách hai ngày Tống Ninh sẽ cắt móng tay một lần, do đó móng tay của anh chưa bao giờ quá dài.