Lúc Tống Ninh làm bài tập hóa thì Phong Tuyên Hữu tựa đầu vào cánh tay anh, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến không gian viết của anh, nếu đưa tay ra đẩy ra thì đối phương sẽ lại đến gần, cực kỳ giống như cố ý gây rối, như con mèo lớn muốn thu hút sự chú ý của chủ vậy.
Khi Tống Ninh làm bài tập tiếng Anh thì cuối cùng Phong Tuyên Hữu cũng không chịu nổi nữa, nửa làm nũng nửa cưỡng ép đẩy anh xuống ghế sô pha bên cạnh, vùi đầu vào bộ đồng phục rộng thùng thình của Tống Ninh, thành thạo cởϊ áσ ngực ra, gần như không ngừng một giây ngậm vυ' vào miệng, mυ'ŧ một cách tham lam.
Tiếng chụt chụt bú ʍúŧ vang lên từ dưới lớp áo.
Cũng thật sự làm khó cậu khi phải chịu đựng lâu như vậy, bình thường sau khi Tống Ninh làm xong bài tập toán thì cậu sẽ đè người ta ngay, bây giờ là đã có tiến bộ rồi đấy.
"A ư!"
Tống Ninh một chân đạp đất, một chân đặt lên sô pha, hai chân thon dài kẹp giữa hai chân Phong Tuyên Hữu, hai tay đặt lên đầu Phong Tuyên Hữu cách lớp áo, mặt mũi tràn đầy vẻ cố gắng chịu đựng.
Anh thực sự không hiểu, tại sao đối phương lại thích ăn ngực của mình như vậy, ngực của anh ngoài việc hơi to ra thì bú cũng chẳng có sữa, làm sao lần nào Phong Tuyên Hữu đều có thể ăn ngon đến thế, như không bao giờ chán.
Tống Ninh nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo tường, nhìn theo kim giây tích tắc, cố gắng hết sức lờ đi cảm giác kỳ lạ trước ngực.
Hai mươi phút sau, Tống Ninh vỗ vỗ vào đầṳ ѵú: "Đến giờ rồi." Giọng nghe có vẻ bình tĩnh, nếu bỏ qua vệt đỏ ươn ướt nơi khóe mắt thì sẽ trông như thường.
Động tác dưới áo dừng lại, Phong Tuyên Hữu từ từ chui ra, bất mãn bĩu môi, ánh mắt rơi trên môi Tống Ninh, tưởng tượng sinh động gợi lên trong mắt.
Lúc này bỗng có một bàn tay che mắt Phong Tuyên Hữu: "Đủ rồi, cứ vậy anh sẽ không làm xong bài tập mất, tối nay em sẽ ngủ một mình đó."
Chiêu này thực sự có hiệu quả, Tống Ninh dễ dàng đẩy được người đang đè lên mình ra, chỉnh lại quần áo một chút rồi ngồi xuống ghế tiếp tục làm bài tập.
Phong Tuyên Hữu không có bài tập về nhà, hơn nữa với đầu óc của cậu thì cũng không cần làm bài tập để củng cố kiến
thức.
Tống Ninh kéo bàn tay đã chui vào quần áo mình lần thứ năm ra, nhắm mắt lại: "Em đi tắm trước đi, sau khi em tắm xong thì chắc anh cũng làm xong rồi."
"Em muốn đợi anh tắm với em cơ, em bảo người giúp việc đổi bồn tắm thành bồn tắm đôi cực lớn rồi. Lần trước không phải anh ghét việc hai người chen chúc tắm cùng nhau sao, hôm nay chắc chắn sẽ không chật đâu."
Phong Tuyên Hữu nói với vẻ mặt đầy mong chờ, hận không thể cởi hết quần áo và đi tắm cùng Tống Ninh ngay bây giờ.
Tống Ninh siết chặt tay cầm bút, cụp mi xuống và giấu đi mọi cảm xúc trong lòng, sau đó nhẹ nhàng nói: “Hai người tắm cùng nhau thì lâu lắm, lần nào em kỳ cọ cũng lâu hết, sáng mai anh còn phải đi học sớm nên không muốn lãng phí thời gian ngủ đâu.”
"Tối mai được không? Ngày mai là thứ sáu, ngày mốt anh không cần phải đến trường." Phong Tuyên Hữu tuy hỏi nhưng trong giọng điệu có ý không cho từ chối.
Đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm thẳng vào Tống Ninh, mãi đến khi Tống Ninh đồng ý thì mắt cậu mới lại tràn ngập ý cười.
Sau khi Phong Tuyên Hữu đi tắm thì đầu óc của Tống Ninh mới được hoàn toàn bình tĩnh lại, mỗi phút mỗi giây đều phải ứng phó với tên nhóc buồn vui thất thường kia, anh thực sự mệt chết mất.
Dường như Phong Tuyên Hữu luôn theo sát anh trong mọi việc và luôn đặt anh lên hàng đầu trong mọi chuyện, nhưng Tống Ninh biết tất cả chỉ là giả thôi, đối phương cố chấp bá đạo và điên cuồng đến mức nào, anh đều biết rõ.
Tống Ninh lật đến trang cuối cùng của cuốn vở, bên trong có một mảnh giấy đếm ngược đến kỳ thi đại học.
Anh cầm bút gạch bỏ ngày hôm nay, còn 145 ngày nữa là đến kỳ thi đại học rồi.