Còn có hai mươi phút nữa là đến tám giờ, buổi học của Phong Tuyên Hữu chắc sẽ sớm bắt đầu, lịch học hàng ngày của cậu gần như kín mít, từ tám giờ sáng đến bảy giờ tối, trừ giờ ăn thì gần như không có thời gian nghỉ ngơi, mà đây cũng là yêu cầu của cậu.
Cậu phải dùng sự bận rộn để làm bản thân lơ đi, vì chỉ cần rảnh chút thôi là cậu sẽ ngay lập tức chịu không nổi muốn gặp Tống Ninh, chỉ cần tưởng tượng Tống Ninh sẽ có những người bạn khác ở trường, sẽ nói chuyện cười đùa với người khác là cậu sẽ muốn làm mấy chuyện khiến Tống Ninh chán ghét.
Tại sao anh trai không thể chỉ làm bạn với cậu, tại sao anh trai không thể cười với mình cậu, tại sao rõ ràng là anh trai của cậu mà anh ấy lại muốn chia sẻ với người khác.
Cậu thực sự, thực sự không vui.
“Tống Ninh!” Lưu Viễn Hàng đi từ xa tới kéo Tống Ninh đang định đứng dậy ra ngoài, nhặt quả bóng rổ dưới đất chỗ bên cạnh bàn lên: “Tối nay lớp chúng ta và lớp Bảy có trận đấu, cậu cũng đi xem nhé, lớp mình đi gần hết đấy."
Tống Ninh trông do dự thấy rõ nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: "Tớ không đi đâu, các cậu cố lên nhé."
"Sao cậu không tham gia bất kỳ hoạt động ngoại khóa nào vậy, mỗi khi tan học luôn vội vã về nhà. Này, có phải trong nhà đang giấu em… Á!"
Đầu Lưu Viễn Hàng bị Tống Ninh đánh mạnh đến nỗi muốn văng não luôn.
"Đầu toàn ba cái thứ da^ʍ tà gì không, lo mà tập trung chuẩn bị cho trận đấu đi, tớ đi trước đây." Tống Ninh vác balo lên vai, vừa đi vừa vẫy tay.
Lưu Viễn Hàng xoa đầu lẩm bẩm: "Sao ra tay mạnh thế, chẳng lẽ bị mình đoán trúng sao, thẹn quá hóa giận à?"
Nếu Tống Ninh biết cậu ta nghĩ như vậy, nhất định sẽ lại liếc mắt xem thường cậu ta cho xem.
Xin lỗi, em gái xinh đẹp thì không có nhưng lại có một em trai yandere đây.
Khi trở về biệt thự thì đã hơn bảy giờ, bữa tối đã dọn sẵn trên bàn và còn nóng hổi,
nhìn như vừa mới nấu xong.
Phong Tuyên Hữu vẫn đứng ở cửa đón anh và giúp anh lấy balo, người như cuối cùng cũng tìm lại được xương sống, trong mắt tràn đầy sức sống.
Cả nhà đều biết nếu Tống Ninh không về thì Phong Tuyên Hữu sẽ không đυ.ng đũa, trước đây cứ sáu giờ là ăn cơm, từ lúc Tống Ninh học cấp ba và tan học muộn thì thời gian ăn cơm trong nhà đã được dời lại một giờ.
Tống Ninh há miệng ăn con tôm Phong Tuyên Hữu bóc vỏ và đút cho, tỏ vẻ đã quen, đây gần như là cảnh tượng thường xuyên diễn ra trên bàn ăn, không chỉ có Tống Ninh đã quen mà ngay cả mấy người giúp việc đang đợi ở bên cạnh cũng im lặng, không ai còn thấy ngạc nhiên nữa.
“Anh ơi, em muốn ăn món cá hấp kia.” Phong Tuyên Hữu nói muốn ăn nhưng mắt lại không hề rời khuôn mặt Tống Ninh một giây, giống như chỉ cần nhìn anh là đã no rồi.
Tống Ninh liếc nhìn đĩa cá và nói như bình thường: “Muốn ăn thì em tự gắp đi, không phải ở ngay trước mặt em sao?”
"Nhưng tay em bẩn rồi, anh ơi anh giúp em gắp đi." Phong Tuyên Hữu giơ hai tay dính đầy nước tôm lên, nũng nịu nói.
Tống Ninh ngừng ăn, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, anh biết Phong Tuyên Hữu cố ý, nếu hôm nay không gắp cá cho cậu thì có lẽ bữa cơm này sẽ không dễ ăn đâu.
Mỗi ngày đều phải dỗ nhóc to xác này, mệt tim quá!
Tống Ninh gắp một miếng cá định cho vào bát Phong Tuyên Hữu nhưng đối phương lại nhanh hơn, vươn cổ đớp miếng cá trên đũa của mình, còn tỏ vẻ vui sướиɠ vì được lợi.
Cứ ăn một xíu là dính lấy nhau, xem như là diễn ra tốt đẹp.
Ăn tối xong, Tống Ninh xách balo đến phòng học nhỏ của bọn họ làm bài tập, nói đúng hơn là phòng học của Phong Tuyên Hữu, nhưng Phong Tuyên Hữu rất hào phóng và vui vẻ chia một nửa cho anh.
Tống Ninh làm bài tập toán thì Phong Tuyên Hữu sẽ ở bên cạnh nhìn anh, thỉnh thoảng còn chỉ ra những câu anh giải sai.