Tôn Mỹ Lệ cũng nghe nữ đồng chí trong hội phụ nữ khu phố nói chuyện này, do dự hai ngày mới đến tìm nhà họ Ôn, nhưng mà cái này cũng khó nói với người nhà họ Ôn, tránh làm người ta sợ.
Bà ấy rất nhanh đáp:
“Điều mà cô nói thì tôi thật sự không biết, nhưng cũng không nghe nói sức khỏe cậu ấy có vấn đề gì, mọi phương diện của cậu ấy đều vô cùng xuất sắc, sở dĩ lớn như vậy rồi vẫn chưa kết hôn, chủ yếu là người ta rất ưu tú, tìm đối tượng cũng rất kén chọn, cho nên mới muộn như vậy.”
Vốn dĩ Triệu Tú Hoa vẫn rất vui mừng, nhưng vừa nghe thấy điều này thì có chút lo lắng:
“Thế cậu ấy rốt cuộc muốn tìm đối tượng như thế nào, thành phần nhà chúng tôi như vậy, cậu ấy sẽ không chê chứ?”
Ôn Như Ý cũng có ý này, bây giờ kết hôn đều xem thành phần, với thành phần của nhà họ Ôn, người ta nhất định sẽ loại đầu tiên, nếu như cô đi xem mắt, có phải cũng làm việc vô ích không?
Tôn Mỹ Lệ đáp: “Đàn ông mà, cậu ấy chính là muốn người xinh đẹp, người dịu dàng, còn phải vừa nhìn đã có thiện cảm, tôi thấy Như Ý cũng khá xinh đẹp, rất hợp với đồng chí Tần tuấn tú lịch sự, còn về tình hình gia đình các người, người ta cũng không nói là không được, cứ để Như Ý đi gặp mặt cậu ấy thử đi, dù sao cũng không thiệt hại cái gì.”
Châu Mỹ Thanh cảm thấy vấn đề xuống nông thôn đang cấp bách, họ không cần thiết từ chối nữa:
“Mẹ, con cảm thấy những điều này đều là thứ yếu, cho dù tình hình như thế nào, chúng ta cứ đi gặp mặt thử rồi tính.”
Ôn Minh Khang cũng cảm thấy như vậy: “Phải, dù sao gặp mặt rồi cũng sẽ do hai bên lựa chọn.”
Ôn Như Ý nghĩ cũng phải, so với những người mà bà mối giới thiệu lúc trước, đồng chí mà chủ nhiệm Tôn giới thiệu lần này đáng tin cậy hơn nhiều, bây giờ là một thời đại sùng bái anh hùng, mấy anh lính đều rất được hoan nghênh, ưa chuộng, hơn nữa đối phương đã là phó đoàn rồi, chứng tỏ năng lực làm việc của người ta rất tốt, cho nên cô nên đi xem thử, không thể làm vợ chồng thì làm bạn bè cũng được, huống hồ bây giờ chuyện của cô với Dương Quốc Bình cũng đã được giải quyết rồi.
Cô gật đầu: “Được, thế thì con đi gặp mặt thử.”
Thấy họ đều không có vấn đề gì, Tôn Mỹ Lệ cũng không nhiều lời nữa:
“Như vậy là đúng rồi, lúc trước tôi đã hỏi thời gian, hẹn 11 giờ ngày mai gặp nhau ở cổng công viên Vinh Hòa, đến lúc đó cậu ấy mặc trang phục lục quân, Như Ý cũng mặc đồ đẹp một chút, lấy được cuốn sổ đỏ là được.”
Ôn Như Ý vẫn chưa đáp lại thì Triệu Tú Hoa đã gật đầu nói trước:
“Được, ngày mai chúng tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.”
Tôn Mỹ Lệ nói xong thì định về nhà, Triệu Tú Hoa giữ bà ấy ở lại ăn cơm, nhưng bà ấy còn phải về nấu cơm cho con, cho nên trực tiếp từ chối, Triệu Tú Hoa lại nhanh chóng cầm cái túi lưới bỏ đồ ngon trong nhà vào đầy túi rồi mới đưa cho bà ấy và tiễn người ta đi về.
Đúng lúc giờ cơm tối, một đám người trong đại viện nhìn thấy Triệu Tú Hoa mặt mày rạng rỡ từ bên ngoài về, lập tức có người kéo bà lại hỏi:
“Người lúc nãy có phải đến giới thiệu đối tượng cho Như Ý không?”
Bây giờ chuyện xem mắt vẫn chưa đâu vào đâu, Triệu Tú Hoa cũng không muốn nói nhiều với những người đó, tránh nếu như xem mắt không thành công, sẽ lại có người nói quái gở với gia đình họ:
“Không phải, chỉ là đồng nghiệp trong xưởng của Minh Khang đến nói chút chuyện mà thôi.”