Ôn Như Ý đoán vừa rồi chắc hẳn chủ nhiệm Tôn có nhắc đến đối tượng xem mắt kia với Triệu Tú Hoa, vốn dĩ cô nghĩ, hoàn cảnh bây giờ của nhà họ Ôn rất xấu hổ, cho dù chủ nhiệm Tôn có tốt bụng hơn đi nữa, người được giới thiệu cũng chưa chắc tốt đến mức nào, nhưng cô không ngờ chủ nhiệm Tôn vậy mà lại giới thiệu cho cô một quân quan hải quân!
Chủ nhiệm Tôn cười giới thiệu với cô:
“Người tên là Tần Trí Viễn, hai mươi tám tuổi, cao một mét tám, mười sáu tuổi cậu ấy đã đi bộ đội, bình thường biểu hiện trong bộ đội vô cùng tốt, cũng từng lập công trên chiến trường biên giới, sau đó từ lục quân chuyển qua hải quân, bây giờ đang làm việc trong bộ đội hải đảo, còn là cấp phó đoàn, cậu ấy không thiếu tay không thiếu chân, chưa từng có vợ, càng không có con riêng, trong nhà chỉ có một người mẹ và cô em gái, lần này cậu ấy về là nghỉ phép thăm gia đình.”
Tôn Mỹ Lệ cũng có chút lo lắng chuyện không thành, cho nên cũng không có giới thiệu chi tiết về hoàn cảnh gia thế của Tần Trí Viễn, Ôn Như Ý nghe bà ấy nói xong thì đầu óc chuyển động, nhưng trí nhớ của cô khống tốt, hoặc là Tần Trí Viễn vốn dĩ chỉ là một nhân vật phụ, cho nên trong nguyên tác hình như không có miêu tả gì về anh, ít nhất là lúc cô đọc truyện, cô không có ấn tượng gì về cái tên này.
Nhưng không biết làm sao, đột nhiên cô lại nhớ đến tên tra nam mà cô gặp ở Ủy ban cách mạng vào vài ngày trước, anh trông cũng được, cũng khá đẹp trai, nhìn dường như cũng có chút khí chất quân nhân, hình như cũng họ... Tần?
Cái người Tần Trí Viễn mà chủ nhiệm Tôn nói đến không phải là tên tra nam đó chứ?
Cô đang nghĩ thì nghe thấy chủ nhiệm Tôn hỏi cô: “Như Ý thấy thế nào, có muốn đi gặp không?”
Cô vẫn chưa trả lời thì Triệu Tú Hoa lập tức nói: “Đi, nhất định đi.”
Đối phương là quân nhân, sức khỏe và tố chất đều tốt, thành phần tốt, có lương, quan hệ gia đình cũng đơn giản, thế thì nhất định phải đi gặp.
Nhưng Ôn Như Ý không nghĩ như vậy, một người có điều kiện tốt như Tần Trí Viễn vậy mà đến bây giờ vẫn chưa kết hôn, điều này khiến người ta không thể không thắc mắc, cho nên cô cười hỏi:
“Chủ nhiệm Tôn, điều kiện của anh ta tốt như vậy, đến độ tuổi này rồi tại sao vẫn chưa kết hôn thế? Có phải có bệnh không tiện nói ra?”
Rõ ràng không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, Tôn Mỹ Lệ ngây người một lúc, Tần Trí Viễn có bệnh gì không tiện nói ra hay không thì bà ấy thật sự không biết, bởi vì không nghe nói, nhưng mà đối phương là quân nhân, cơ thể chắc là rất khỏe khoắn nhỉ?
Còn về vấn đề tại sao đến bây giờ anh vẫn chưa kết hôn thì có cái để nói rồi.
Số lần Tần Trí Viễn xem mắt không hề ít, nhưng anh cứ thích lạnh mặt nhìn nữ đồng chí nhà người ta, mọi người đều cảm thấy anh khó gần, những nữ đồng chí đó cũng không có ai thích anh, hỏi anh nguyên nhân, hoặc là nói không có ấn tượng, không thích, hoặc là nói biên giới quốc gia bên kia vẫn chưa ổn định, anh không có tâm trạng nghĩ đến tình yêu nam nữ.
Vừa nghe là biết chỉ là cái cớ, thấy anh càng ngày càng lớn tuổi, thấy những người cùng tuổi với anh đều đã có con, con của người ta đi mua nước tương được rồi, lãnh đạo bộ đội với người trong nhà anh đều sốt ruột, nên nghĩ đừng có kén chọn nữa, chỉ cần là nữ đồng chí xinh đẹp chưa có chồng thì đều kéo đến xem mắt với anh, nói không chừng ngày nào đó anh thông suốt nhìn trúng ai cũng không hay.