Cố Tuyết không dám nghĩ anh lại tuyệt tình như vậy.
“Cái nhà này một ngày vẫn còn viết tên của tôi thì tôi không chào đón bà.” Tần Phong giơ cái chổi trong tay lên: “Vào đây cũng được, tôi không khách khí tìm công an đâu, nói hai người xâm nhập nhà dân bất hợp pháp quát tháo ầm ĩ.”
Cố Tuyết nhìn anh “hừ” một tiếng, kéo chồng mình ra ngoài.
Chồng bà ta đời này chưa bao giờ bị mất mặt, tức giận chỉ vào Tần Phong: “Cậu cứ chờ đấy!”
Tần Phong chờ, còn bê cả ghế ngồi ở sân cạnh cây bạch ngọc lan để chờ.
Đợi một lúc lâu vẫn không thấy hai anh em, nhưng lại thấy ông cụ Tần tới.
Mấy người hàng xóm không dám tùy tiện mở miệng, vừa nhìn thấy ông liền vội vã chào hỏi, kêu ông cụ Tần mau tới khuyên ngăn.
Ông cụ Tần vô thức nhìn mặt Cố Tuyết và chồng bà ta, thấy vẫn còn nguyên vẹn thì thở phào nhẹ nhõm.
Cách hàng rào sắt, Tần Phong thấy biểu cảm của bố mình thì vừa bực mình vừa buồn cười, coi anh là loại người gì chứ.
Cố Tuyết bỗng nhiên đứng dậy: “Chú Tần...”
Ông cụ Tần theo bản năng lùi về phía sau.
Cố Tuyết dừng lại, biểu cảm trên mặt cũng trở nên khó nói.
Ông cụ Tần trực tiếp nói: “Lúc ông Cố mất tôi không có mặt ở đó, chuyện của cô với Tần Phong thì tự đi giải quyết với nó.” Ông đi vòng qua bà ta tới chỗ con trai, đưa đồ cho anh.
Cố Tuyết nhìn chồng mình, ông đang cầm cái gì kia?
Chồng bà ta lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Cậu ta không dám động tay động chân với chúng ta đâu. Tôi còn ước cậu ta động thủ kìa.”
Vừa nói khỏi miệng, đồ gói trong bọc vải lộ ra.
Hai người kia kinh ngạc, vậy mà lại là đàn nhị.
Tần Phong đưa cho bố mình, đưa cả ghế cho ông: "Mấy năm chưa kéo đàn rồi nhỉ?"
Ông cụ Tần lắc đầu: “Dịp lễ tết cũng kéo chơi một đoạn. Thôn chúng ta có ma chay cưới hỏi mà không đủ người cũng gọi bố qua phụ. Kéo bài “Đua ngựa” hay là kéo bài khác.”
“Đua ngựa” thì tốt cho bọn họ quá.” Tần Phong liếc mắt ra ngoài, cười như không cười: “Người mù A Bính!”
Ông cụ Tần suýt ngồi không vững: “Con... con chắc chứ?”
“Không biết ạ?”
Ông cụ Tần trừng mắt: “Xem thường bố à? Năm đó tốt xấu gì bố cũng là người trong đoàn văn nghệ...”
“Hảo hán không nhắc chuyện năm xưa.” Tần Phong cố ý kích động bố mình.
Ông cụ Tần nghẹn lời: “Con... Con đợi đấy!”
Lập tức bày ra tư thế kéo đàn.
Mấy hàng xóm xung quanh tò mò, không nhịn được hỏi: “Cậu Tần, bố cậu còn biết kéo đàn nhị cơ à?”
Tần Phong liếc nhìn bố mình: “Nhìn thân hình của ông ấy cũng không so được với những người khác, có thể cưới được mẹ tôi cao hơn nửa cái đầu cũng là một tài nghệ đấy.”
Tay ông cụ Tần khẽ run, trong lòng phẫn nộ dâng trào, trừng mắt nhìn Tần Phong.
Tần Phong lo lắng hỏi: “Nhìn vào đàn nhị của bố chứ nhìn con làm gì.”
Ông cụ Tần hô hấp không thông.
Tiểu tử thối, hôm nay ông sẽ cho anh mở mang tầm mắt!
Ông cụ Tần nhắm mắt lại nhớ lại giai điệu, biến phẫn nộ thành sức mạnh, giai điệu buồn bã mà ông chơi khiến người ta rơi lệ.
Hàng xóm đứng hóng chuyện bên cạnh không chịu nổi, da gà đều nổi lên: “Cậu Tần...”
“Không phải kéo cho mọi người nghe.” Tần Phong nhìn về phía Cố Tuyết và chồng bà ta: “Kéo cho hai người kia nghe. Khi nào bọn họ đi thì lúc đó bố tôi sẽ dừng lại. Bài tiếp theo là “Bông cải đắng” và “Trường tương tư”. Dù có chơi không hay thì cũng khiến mọi người muốn khóc, tâm trạng không tốt suốt cả buổi chiều.”
Hàng xóm không nhịn được nói: “Vậy chẳng phải gϊếŧ địch tám trăm tự tổn hại một nghìn sao?”
Tần Phong lắc đầu: “Không phải. Hồi nhỏ tôi hay nghe nên quen rồi.”
“Nhưng chúng tôi không quen!”
Tần Phong không bị làn điệu bi thương ảnh hưởng, mỉm cười đáp: “Vậy thì đuổi Cố Tuyết đi!”
Hàng xóm lập tức muốn mắng người, bọn họ không kêu Cố Tuyết tới, Cố Tuyết cũng không tới gặp bọn họ, vì cái gì phải kêu bọn họ ra mặt?
Tần Phong khoanh tay, chân còn đánh nhịp theo tiếng đàn của bố, ung dung tự đắc không nói nhiều.
Tâm trạng mấy người hàng xóm không tốt như anh, nhất là đám ma của ông Cố mới qua chưa lâu, cảm giác tiếng đàn nhị mang lại từng đợt gió lạnh.
“Tiểu Cố, hay là cô về đi.” Bà hàng xóm không nhịn được mở miệng.
Cố Tuyết cười khẩy đáp: “Chị đúng là nghe lời Tần Phong.”
Sắc mặt bà hàng xóm tối sầm lại, trong lòng hơi tức giận.
Hai đứa trẻ Cố Vô Ích và Cố Thanh Cuồng thà đi theo người ngoài là Tần Phong còn hơn là đi theo người bác ruột, bà ta không tự xem lại mình còn nghi ngờ Tần Phong lừa bọn nhỏ.
Bây giờ căn nhà đã sang tên, hai đứa trẻ cũng nằm trong hộ khẩu Tần Phong, không thể thay đổi được nữa, bà ta còn đến làm loạn.
Làm loạn cái rắm!
Còn liên lụy đến người khác không được sống yên ổn.
“Tôi không muốn cãi nhau với cô. Cô không phải chủ hộ ở đây, cũng không phải công nhân của nhà máy chúng tôi, nếu cô mà không đi thì tôi báo công an đấy.”
Cố Tuyết khẽ biến sắc, không dám cứng miệng nữa: “Trước kia tôi chưa từng đắc tội với chị mà?”
Bà hàng xóm đáp: “Trước khi cô chưa từng đắc tội với tôi, nhưng giờ thì có rồi đấy.” Nhìn về phía ông cụ Tần.
Cố Tuyết cứng họng: “Nhưng... Nhưng không phải tôi bảo ông ấy chơi!”
Tần Phong lập tức đáp: “Nếu bà đi, tôi sẽ lập tức chơi một khúc “Trăm chim tiễn phượng” vui vẻ tiễn đưa bà, đồng thời xin lỗi mọi người.”