Mặc dù Tiểu Bất Điểm không hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng thấy sắc mặt ông bà nội không đúng lắm, tránh khỏi hai anh trai chạy tới ôm chân Tần Phong: “Bố!”
Tần Phong nhìn mẹ anh.
Bà cụ Châu: “Miểu Miểu, đi với bà lên lầu nào. Bố con định đánh người xấu, con ở đây làm vướng tay vướng chân.”
Cậu bé nhớ tới Vương Căn Bảo, cứ nghĩ anh ta lại đến, lập tức buông tay ra.
Ông cụ Tần nói: “Chắc cũng tới cổng rồi, bọn họ đi hai người tới, bố mẹ ở đây được không?”
Cố Tuyết và chồng bà ta cũng cao tầm tầm Tần Dĩnh và Vương Căn Bảo, nữ tầm một mét sáu, đàn ông tầm một mét bảy.
Tần Phong cao mét tám, kiếp trước còn từng học taekwondo, kiếp này ở nước ngoài thường xuyên cãi nhau với mấy người hay bắt nạt người châu Á, kinh nghiệm phong phú, một mình cũng có thể đánh lại Cố Tuyết và chồng bà ta.
Nhưng bọn họ không phải Tần Dĩnh và Vương Căn Bảo, nếu mà đánh Cố Tuyết mặt mũi bầm dập, Cố Tuyết liền dám đi báo công an tố cáo anh.
Tần Phong cũng không có sở trường cãi nhau với phụ nữ.
Do dự một lát, Tần Phong bảo bố mình về lấy hai thứ. Để tránh chạm mặt Cố Tuyết nên đã đi con đường mòn phía sau nhà.
Ông cụ Tần nghe anh nhắc tới hai món đồ liền buồn cười.
Tần Phong vẻ mặt kiên quyết, ông cụ Tần cũng quyết định nghe theo anh mặc dù trong lòng không chắc chắn lắm.
Điểm mấu chốt là ông cụ Tần không giỏi cãi nhau với phụ nữ, vì làm giáo viên phải làm gương nên bao nhiêu năm nay ông thậm chí còn không chửi thề lần nào.
Ông cụ Tần vừa mới đi thì Cố Tuyết đã tới cửa.
Tần Phong giả vờ không thấy tiếp tục lật chăn lại để phơi nắng.
Cố Tuyết thấy mình bị coi thường, con tức giận bùng phát, lớn tiếng gọi: “Tần Phong!”
Tần Phong không thể không nhìn về phía bà ta.
Hàng xóm xung quanh cũng bị tiếng của bà ta mà chạy ra ngoài cửa nhà hóng.
Lúc trước Cố Tuyết thường xuyên qua đây, hàng xóm cũng đã quen mặt, liền cười chào hỏi: “Cố Tuyết tới rồi à?”
Cố Tuyết kìm nén cơn giận gật đầu với hàng xóm, quay người về phía Tần Phong: “Nghe nói cậu có con trai rồi à?”
Tần Phong đột nhiên nhìn bà ta: “Sao bà biết?”
“Cái này cậu không cần quan tâm.”
Tần Phong nghe vậy liền lười nói chuyện vòng vo với bà ta: “Vương Căn Bảo nói à?”
Sắc mặt Cố Tuyết khẽ thay đổi, hô hấp ngưng trệ, dáng vẻ kiêu căng đã mất đi rất nhiều.
Nhưng bà ta vẫn chưa ý thức được: “Thế thì sao? Cậu không định giải thích với tôi chuyện đứa trẻ là thế nào à?”
“Bà là cái thá gì?” Tần Phong châm biếm đáp.
Cố Tuyết nghẹn họng.
Chồng bà ta không nhịn được nói: “Bây giờ chúng tôi cho cậu cơ hội. Đừng có mà không biết xấu hổ!”
Tần Phong bật cười: “Tôi không biết xấu hổ đấy thì sao nào?”
Hai người nghẹn lời nhìn trân trối.
Anh là Tần Phong sao?
Hay là tiến sĩ mới về nước?
Tần Phong nhếch mày: “Không nói nữa à? Không nói thì cút ra ngoài, chỗ tôi không chào đón hai người.”
Cố Tuyết lập tức đáp: “Đây là nhà của tôi!”
“Chủ hộ là tôi.” Tần Phong không quan tâm nhắc nhở bà ta.
Cố Tuyết: “Đó là cậu lừa tôi!”
Tần Phong cười giễu cợt: “Pháp luật công nhận. Không phục thì ra tòa kiện tôi đi.”
Cố Tuyết mà kiện được thì cũng không tức tới mức một tháng nay không thấy bóng dáng đâu.
Chồng bà ta thấy không hù dọa được Tần Phong, Tần Phong cũng không chịu nghe bọn họ nói, vì vậy liền dùng thủ đoạn mềm dẻo: “Tần Phong, bọn tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu. Bây giờ cậu cũng có con trai ruột rồi, nếu mà nuôi thêm Đại Bảo với Tiểu Bảo, sau này làm gì có người phụ nữ nào muốn gả cho cậu chứ?”
Ở trên lầu, Cố Tiểu Nhị bám chặt vào cánh tay anh trai.
Bà cụ Châu thấy vậy liền nhỏ giọng nói: “Đừng nghe ông ta nói bậy bạ. Bố con bận tới mức còn chả có thời gian để ngủ, làm gì có tâm trạng tìm người yêu. Nếu bố con mà muốn tìm thì làm gì đến lượt người khác.” Bà lại nhìn Miểu Miểu đang ngồi trong lòng mình.
Cố Tiểu Nhị cũng trầm tĩnh lại.
Đúng vậy.
Tần Phong muốn tìm vợ, chỉ cần dựa vào ngoại hình và học thức của anh, mẹ Miểu Miểu làm sao có thể nhẫn tâm vứt bỏ Miểu Miểu ở chùa chứ.
Nghĩ vậy, Cố Tiểu Nhị liền leo lên giường nằm, vắt chéo chân nghe thấy bố cậu nói: “Vậy thì không tìm.”
Chồng Cố Tuyết ngây người.
Cố Tuyết không tin: “Cậu cam đoan?”
“Phải.” Tần Phong gật đầu đáp trả: “Không thì viết thêm biên bản làm chứng cũng được. Nhưng hai người cũng phải viết một bản, đoạn tuyệt quan hệ với Vô Ích và Thanh Cuồng, bất luận sau này bọn họ sống hay chết, nghèo khổ hay giàu có cũng không liên quan gì đến hai người.”
Cố Tuyết lập tức đáp: “Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào cái gì?” Tần Phong hỏi ngược lại.
Cố Tuyết mở miệng: “Bọn tôi lo lắng cho chúng.”
Tần Phong: “Tôi không lo lắng cho chúng chắc, tôi lo sau khi nuôi nấng chúng thành tài, tiền đồ triển vọng liền bị các người cướp mất. Tôi từ bỏ hôn nhân, các người lại không muốn bỏ ra cái gì, trên đời làm gì có chuyện tốt như thế?”
Hai người bị hỏi ngược lại liền á khẩu không trả lời được.
Tần Phong nhìn mấy đồng nghiệp đang vây quanh hóng chuyện: “Mọi người nói xem có cái đạo lý này không?”
Mặc dù những người kia quen biết Cố Tuyết lâu hơn, nhưng lại thân thiết hơn với Tần Phong, vì vậy đều đồng loạt gật đầu đồng ý với anh.
Cố Tuyết thấy tình thế thua kém hơn, lập tức nói: “Cậu nói không có tác dụng. Đại Bảo và Nhị Bảo đâu? Gọi ra đây, tôi muốn hỏi mấy đứa muốn như thế nào.”
“Đi chơi rồi.” Tần Phong đáp.
Cố Tuyết: “Vậy thì tôi ở đây đợi bọn chúng về.
Tần Phong gật đầu: “Đợi thì được, nhưng đừng có ở nhà tôi đợi.”