Thập Niên 80: Tuổi Còn Trẻ Đã Làm Cha Vai Ác

Chương 47

Tần Phong buồn cười: “Không tốt mà vẫn để hai người chạy về đây báo tin cho con à?”

Bà cụ Châu: “Bọn họ đi xe tới. Bố mẹ ngồi xe bus thấy, đương nhiên đi nhanh hơn bọn họ rồi.”

Tần Phong dừng một lát, chú ý tới tay bà vẫn đang cầm một bao đồ: “Là len sợi ạ? Vậy thì cứ để trên lầu trước đi.”

Bà cụ Châu gật đầu định lên lầu, vừa ngước mắt đã thấy hai cái đầu nhỏ.

Cố Vô Ích thấy mình bị phát hiện liền trực tiếp hỏi: “Bác ấy lại tới làm gì ạ?”

Bà cụ Châu và ông cụ Tần nếu mà biết thì đã không gấp gáp như vậy.

Hai ông bà lắc đầu nhìn Tần Phong.

Tần Phong cũng không nghĩ ra bọn họ tới đây để làm gì.

Một tháng trước, ông Cố qua đời liền sang tên căn nhà cho Tần Phong, định để lại cây đàn mộc với dụng cụ trong nhà cho con gái ông là Cố Tuyết. Hai đứa nhỏ sống chết không đồng ý, mặc dù ông Cố không hiểu vì sao hai anh em lại ghét Cố Tuyết như thế, nhưng ông cũng không còn sức để làm rõ chuyện này, chỉ đành viết thêm lên di chúc tất cả đồ đạc trong nhà đều thuộc về Tần Phong.

Lương của Kỹ sư Cố rất cao, ngoài bỏ tiền nuôi ba đứa cháu trai, mỗi tháng còn thừa ra một nửa. Ông Cố định để số tiền đó cho con gái.

Nhưng mà hai anh em vẫn không đồng ý.

Người khác khuyên cũng không có tác dụng.

Hai anh em tuy là nhân vật phản diện trong cuốn sách "Luật sư trưởng" nhưng suy cho cùng cũng không phải là nhân vật chính, có rất ít ghi chép về tuổi thơ của họ, Tần Phong không phát hiện ra hai anh em có gì đó không đúng, nghĩ rằng họ luôn ghét bác mình, nhưng trong sách không viết Tần Phong đứng ra làm chủ cho bọn họ, cuối cùng chỉ đành lợi dụng bà bác.

Tần Phong nhớ tới Cố Vô Ích trong sách chưa học xong cấp hai nên cho rằng Cố Tuyết khác với những gì cậu nói, không muốn bà ấy chiếm tiện nghi nên mới lấy sổ tiết kiệm kia, sau đó nói với người giúp ông Cố viết di chúc là quản đốc sửa kỳ hạn gửi tiết kiệm thành mười năm.

Hai anh em cuối cùng cũng hài lòng, Cố Tuyết tức đến phát điên, từ lúc ông Cố mất đến giờ cũng không tới đây lần nào, còn tuyên bố không nhận hai đứa cháu trai Cố Vô Ích và Cố Thanh Cuồng, về sau có bị Tần Phong ức hϊếp đến chết cũng đừng đến tìm bà.

Tần Phong nhìn hai đứa trẻ: “Có phải bà ấy nhân lúc bố không ở nhà liền đến đấy chứ?”

Cố Vô Ích lắc đầu.

Tần Phong xoay người nhìn bố mẹ mình: “Cũng chưa từng đến tìm hai người?”

Bà cụ Châu buồn bực: “Bà ta đến tìm bố mẹ làm gì? Đồ của ông Cố đều ở đây, tiền thì trong ngân hàng, con không đi thì ai mà rút ra được.”

Tần Phong: “Vậy thì kì lạ quá.”

Trong lòng Ông cụ Tần khẽ động, lại liên tục lắc đầu: “Không thể nào, không thể nào.”

Tần Phong tò mò: “Bố nghĩ gì thế?”

“Bác cả con rảnh rỗi không có việc gì làm đi tìm chị con, cũng rảnh rỗi tới mức đi tìm Cố Tuyết đấy chứ?” Ông cụ Tần ngừng lại một chút: “Nhưng nếu bác cả con đi tìm bọn họ, đáng lẽ hôm qua đã tới rồi.”

Tần Phong cười đáp: “Bố không nói con cũng không nghĩ tới. Một mình bác cả chắc cũng không có nhiều năng lượng như thế, nếu thêm Vương Căn Bảo thì sao?”

Sắc mặt hai ông bà chợt thay đổi, cùng hô lên: “Không thể nào!”

“Con đánh anh ta tới mức mặt mũi bầm dập, còn bắt anh ta ly hôn với chị con, nếu anh ta mà kinh doanh thì sẽ không giúp đỡ, chẳng khác nào triệt đường làm ăn và mối hận cướp vợ anh ta. Anh ta chỉ đi nói mấy câu vớ vẩn trước mặt Cố Tuyết không phải là chuyện bình thường sao?”

Cố Tiểu Nhị không nhịn được nói: “Chắc là đánh vẫn còn nhẹ.”

Ông cụ Tần trừng mắt nhìn cậu: “Cháu đừng có xen vào. Tiểu Phong, bây giờ phải làm sao đây.”

Bà cụ Châu lo lắng hỏi: “Hay là mẹ đi tìm quản đốc?”

“Quan thanh liêm không giải quyết việc nhà. Tìm quản đốc có tác dụng gì chứ.” Tần Phong không đồng ý: “Lúc trước quản đốc giúp ông Cố viết di chúc, bà ta đã làm ầm ĩ nói quản đốc hợp tác với con lừa Tiểu Đại và Tiểu Nhị, lừa gạt ông Cố. Nếu mà gọi quản đốc tới lần nữa, có khi bà ta còn mắng cả quản đốc.”

Di chúc được viết ở bệnh viện nhân dân.

Hai ông bà không ở đó, không biết tình huống cụ thể, chỉ nghe người nhà bệnh viện nói qua, hôm đó Cố Tuyết tức tới mức định gϊếŧ chết hai đứa cháu trai, đi theo ông Cố.

Bà cụ Châu: “Vậy, vậy mẹ vào thôn tìm người nhé?”

Ông cụ Tần lắc đầu: “Bà ta kiểu gì cũng nói chúng ta ỷ thế hϊếp người. Hơn nữa chung quy lại thì bà ta cũng là bác của Tiểu Đại và Tiểu Nhị.”

Cố Vô Ích vừa chạy xuống lầu đã nghe thấy câu này, chạy ra cửa phòng khách nói: “Không cần quan tâm đến bọn họ đâu ạ. Mặc dù bọn con còn nhỏ nhưng bọn con biết ai đối xử tốt với bọn con.”

Tần Phong vui vẻ, người nhỏ nhưng khẩu khí không nhỏ chút nào, chẳng khác gì người lớn.

“Không sợ bố giả vờ à?”

Lúc trước Cố Vô Ích sợ, sợ anh ra vẻ đạo mạo: “Bố có giả vờ thì cũng không cần ngày nào cũng bắt bọn con thay qυầи ɭóŧ với tất cả. Mặc bên trong một tháng không thay cũng không ai biết.”

Tần Phong xoa đầu cậu: “Có lời này của con là đủ rồi. Đi lên lầu với Miễu Miễu đi, để bà ấy cho bố, tránh các con đỡ khó xử.”

Cố Vô Ích lắc đầu.

Tần Phong: “Dù bất luận bọn con nói cái gì, từ trong miệng bà ta cũng là bố xúi giục các con thôi.”

Cố Vô Ích do dự.

Tần Phong đẩy cậu, trừng mắt nhìn Cố Tiểu Nhị.

... Còn phải để bố mời các con?

Hai anh em lập tức dẫn Miểu Miểu lên lầu.